Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 318




Tiễn Chung Tử Xuyên về nhà xong, Tiêu Hòa lại đến vườn ươm một chuyến.

Trước đây khi cô mua nơi này, trên đất mọc đầy cỏ dại, hoang vu không một bóng người, nhưng bây giờ nhìn khắp nơi toàn là người.

Dưới hiệu ứng của bộ phim tài liệu, vô số người đến check-in làm kỷ niệm.

Tiêu Hòa nhớ lúc đầu cô mua mảnh đất này là vì nơi này xa xôi hẻo lánh, sẽ không bị người khác phát hiện.

Bây giờ...

Nơi này sắp trở thành điểm du lịch rồi!

Vậy thì làm sao huấn luyện được?

Trước khi đến đây, anh Kiếm còn lẩm bẩm nói cô đã tiêu tiền oan, mua nhầm chỗ.

Bản thân nơi này vốn đã ít người lui tới, nhưng hiện tại cho dù có xây nhà lên thì cư dân mạng cũng vẫn đến check-in không dứt, đến lúc đó sẽ không có một ngày yên tĩnh.

Hơn nữa bây giờ trong rừng có nhiều lợn rừng như vậy, nếu có người không cẩn thận bị thương, tìm cô đòi bồi thường thì lại càng rắc rối.

"Thảm quá."

Hôm qua anh Kiếm còn đặc biệt an ủi cô: "Không sao, tương lai em sẽ giống như anh thôi, đều là kẻ nghèo kiết xác, sau này cố gắng kiếm tiền, phấn đấu nghỉ hưu sớm."

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tiêu Hòa bỗng nhớ đến lời này, cô có chút đau đầu.

Thật sự lật xe rồi sao?

Tiêu Hòa bước nhanh vào trong, ít nhất cũng phải ngăn lợn rừng lại, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vừa đi vào, đột nhiên nhìn thấy có mấy người đàn ông trung niên đang cầm ống nhòm quan sát khắp nơi, vừa xem vừa ghi chép trên giấy.

Tiêu Hòa cau mày, vội đi tới hỏi: "Các người là ai? Đến đây làm gì?"

Mấy người đó quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Hòa, mắt lập tức sáng lên.

"Ôi! Cô là người đại diện của Chung Tử Xuyên! Tôi đã xem bộ phim tài liệu đó! Diễn xuất của cô trong đó thật tuyệt vời! Đúng rồi, chúng tôi có dự án hợp tác muốn tìm cô để trao đổi!"

"Hợp tác?"

Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn mấy người trước mặt.

Bộ vest chỉnh tề, giá cả đắt đỏ, cách nói chuyện không giống người bình thường.

Người cầm ống nhòm chỉ vào những cư dân mạng đang chụp ảnh xung quanh, cười nói: "Nhờ bộ phim tài liệu đó mà mới có nhiều người đến đây, tôi đã tính toán lượng người trong hai ngày này, có thể so với khu du lịch rồi!"

"Công ty chúng tôi dự định sau này sẽ xây dựng một khu du lịch ở đây cho du khách tương tác, còn có thể ngắm cảnh đẹp, ghi lại những trải nghiệm mạo hiểm giống trong phim tài liệu."

"Đến lúc đó, chúng tôi muốn mời nhân vật chính trong phim tài liệu, tức là Chung Tử Xuyên đến làm người đại diện hình ảnh cho khu du lịch."

Tiêu Hòa kinh ngạc nhìn xung quanh.

Hai ngày này, du khách đến đây thực sự rất đông.

Nếu xét đến hiệu ứng đuôi dài của phim tài liệu, cộng thêm cảnh đẹp xung quanh thực sự không tệ thì nơi này rất có tiềm năng trở thành khu du lịch.

"Các anh nghĩ ra ý tưởng này từ khi nào?"

"Ngay khi phim tài liệu vừa ra mắt, chúng tôi đã có ý định này rồi."

Một người đàn ông trung niên khác phụ trách ghi chép cười nói: "Ban đầu chúng tôi định mua nơi này trước, xác định xong phương án xây dựng rồi mới đi nói chuyện hợp tác với cô. Nhưng bây giờ chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với chủ đất."

Nghe xong kế hoạch của anh ta, Tiêu Hòa ngẩn người, mở lời: "Tôi chính là chủ đất."

Mấy người càng thêm kinh ngạc.

"Là cô?!"

Tiêu Hòa gật đầu, lấy giấy chứng nhận sử dụng đất trong túi ra, trên đó ghi rõ tên cô.

Người đàn ông trung niên nhìn thấy, lập tức kích động, mắt sáng quắc nhìn cô.

"Có thể cho chúng tôi thuê không?"

Tiêu Hòa suy nghĩ nói: "Tôi có thể bán thẳng cho các anh."

Vài ngày sau, Tiêu Hòa nhanh chóng đạt được thỏa thuận với công ty du lịch, ký hợp đồng mua bán.

Mảnh đất hoang vừa mua cách đây nửa tháng, một lần nữa được bán ra với giá tăng gấp đôi, số tiền chuyển vào lập tức làm đầy tài khoản trống rỗng.

Tiêu Hòa hài lòng nhìn hợp đồng, chụp một bức ảnh gửi cho anh Kiếm trước đó còn nói cô đã tiêu tiền oan.

[Đã bán rồi.]

Anh Kiếm đang làm việc vất vả bỗng bị tấn công.

[Chết tiệt!!]

[Chuyện gì vậy? Nơi đó sắp phát triển dự án du lịch sao?! Sao lại có chuyện tốt như vậy! Không phải em mới mua nửa tháng trước à?]

[Vậy không phải em kiếm lời lớn rồi sao!!]

[Nói! Em có phải đã giấu một cái bồn tụ bảo không?!]

Đầu tư phim, phim bán chạy, lại dùng lợi nhuận mua đất hoang, kết quả chưa đầy nửa tháng lại bán ra, thu nhập tăng gấp bội trong nháy mắt.

Từ khi nào kiếm tiền lại dễ dàng như vậy?

Thật chua.

Quá chua.

Anh Kiếm: [Tiêu Hòa, sau này em muốn đầu tư gì thì nhớ nói với anh một tiếng, anh sẽ theo ngay!]

Tiêu Hòa có chút buồn cười.

Mảnh đất này, cô cũng tưởng mình sẽ lỗ vốn.

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển, bộ phim tài liệu quay trước đó lại có thể mang đến hiệu ứng này, ngay cả cô cũng không ngờ tới.

Bộ phim tài liệu đó, còn là do anh Kiếm quay.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hòa nhớ đến lời của tổng giám đốc công ty du lịch vừa nãy, trả lời: [Công ty này hình như đang tìm đối tác hợp tác, anh có muốn thử không?]

Anh Kiếm: [Muốn!]

Anh Kiếm: [Sau này đừng gọi anh là anh nữa, em mới là đại ca của anh.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Hòa nhịn cười, cất đồ đạc, quay đầu nhìn mấy người của công ty du lịch.

"Công việc tiếp theo nếu các vị cần gì, tôi sẽ hết sức phối hợp."

Đối phương cười tươi như hoa.

Người muốn mua mảnh đất này để phát triển dự án du lịch, không chỉ có một mình công ty bọn họ.

Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn chiếm được tiên cơ.

Nhưng mà...

Bọn họ lại nghĩ đến một vấn đề khác: "Bây giờ độ hot của mảnh đất này rất cao, nhưng chúng tôi phát hiện ra trong thung lũng có rất nhiều lợn rừng, chính là những con xuất hiện trong phim tài liệu, chúng tôi lo lắng đến lúc đó sẽ gây nguy hiểm cho du khách."

Đây là điều mà mọi người lo lắng nhất.

Nếu không giải quyết được, về sau sẽ để lại hậu quả khôn lường.

Mấy con lợn rừng đó hung dữ đến mức nào, trong phim tài liệu đã thấy rõ ràng.

Người của công ty du lịch thở dài, nói: "Những con lợn rừng đó chính là bá chủ trong núi, nếu có thể tìm ra cách nào đó dọa chúng chạy đi thì tốt rồi."

Dọa?

Ánh mắt Tiêu Hòa lóe lên: "Vấn đề này để tôi giải quyết."

Tối hôm đó.

Khi những du khách cuối cùng rời đi, mảnh đất hoang này lại trở về sự yên tĩnh.

Tiêu Hòa vào thung lũng, trực tiếp thả Tiểu Quai ra khỏi không gian.

Chú hamster biến dị đang gặm hạt dưa ngon lành, đột nhiên ngồi phịch xuống đất, ôm hạt dưa với vẻ mặt ngơ ngác.

Tiêu Hòa lấy một túi hạt dẻ từ phía sau ra, lắc lắc.

"Hôm nay đi tuần núi."

Đôi mắt đậu xanh của Tiểu Quai lập tức sáng lên, ôm chặt hạt dẻ vào lòng, thỏa mãn nhét vào miệng, má phồng tròn, lập tức quay người lại, vẫy đuôi.

Đợi Tiêu Hòa ngồi lên, nó đã chạy như bay trong thung lũng.

Hai ngày sau, người của công ty du lịch lại đến thung lũng.