Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 317




Sau đó khi nhìn thấy gấu trúc con xuất hiện, trái tim lại một lần nữa tan chảy.

Có người nhận ra nó.

[Hình như tôi đã từng thấy chú gấu trúc con này trên phố!]

[Không phải là chú gấu trúc xuất hiện trên đường lần trước sao? Thì ra nó chính là chú gấu trúc mà Chung Tử Xuyên cứu!]

[Hu hu hu gấu trúc con thật đáng yêu, tôi có thể hiểu được cảm giác của Chung Tử Xuyên.]

[May mà gặp được Chung Tử Xuyên, nếu không thì chú gấu trúc này đã bị trộm mất rồi, cảm ơn Chung Tử Xuyên đã bảo vệ gấu trúc con.]

.......

Trước màn hình, không ít người rơi nước mắt.

Nhưng sự cảm động này chỉ kéo dài được năm phút.

Rất nhanh, cảnh giao dịch giữa Tiêu Hòa và bọn săn trộm chính thức bắt đầu, vốn là cảnh tượng gay cấn kích thích nhưng lại không khiến người ta căng thẳng, ngược lại còn có chút không nhịn được cười.

[William, nếu mày bị bắt cóc thì chớp mắt đi, chị đến cứu mày!]

[Mặc cho chó bộ đồ gấu trúc, chẳng lẽ đây chính là gấu… gấu chó trong truyền thuyết?!]

[Tiêu Hòa, cô đúng là một thiên tài!]

[Không phải chứ… cảnh buồn cười như vậy, mấy cảnh sát đó sao có thể nhịn được không cười?]

[Cười điên mất thôi! Anh chàng đội mũ kia cứ cười trộm mãi! Đừng tưởng tôi không thấy, đều cười đến nỗi ngẩng đầu lên không nổi rồi kìa!]

......

Trong hình, chú chó oai phong lẫm liệt William mặc bộ đồ gấu trúc tròn vo, vẻ mặt bất lực chọc cười mọi người.

Trong tiếng cười vui vẻ đó, giao dịch bắt đầu.

Tình hình lập tức trở nên căng thẳng.

Đầu tiên là William tấn công, Tiêu Hòa xông tới bắt giữ một tên săn trộm, sau đó là gấu trúc con đột nhiên xuất hiện, Chung Tử Xuyên vì bảo vệ nó mà trúng đạn…

Sau đó…

Đàn lợn rừng điên cuồng.

Chúng gào thét như tiếng gầm của thiên nhiên, giống như sự tức giận và không cam lòng của những loài động vật bị săn giết, gào thét xông tới.

Hiện trường hỗn loạn.

Nhưng trong sự hỗn loạn này, bóng dáng của Tiêu Hòa lại nhẹ nhàng và bình tĩnh, như một liều thuốc an thần xoa dịu tâm trạng căng thẳng của mọi người.

Cô trực tiếp luồn lách trong đàn lợn rừng, William bên cạnh như sao băng màu bạc vụt qua, hai người phối hợp chặt chẽ, chắn giữa đàn lợn rừng và Chung Tử Xuyên.

Một người một chó nhưng lại tỏa ra khí thế khiến người ta không thể coi thường.

Đàn lợn rừng điên cuồng đó sau khi đ.â.m vào luồng khí thế vô hình này, như thể bị áp đảo trong nháy mắt, thần kỳ lấy lại lý trí.

Lúc này trên màn hình, yên tĩnh không một tiếng động.

Rất lâu sau, toàn bộ sự việc hạ màn, tất cả mọi người dường như mới bừng tỉnh khỏi sự chấn động.

[Tiêu Hòa… đỉnh quá!]

[Cô ấy là thần tiên sao? Cảnh tượng như vậy không phải chỉ có trong phim, phải treo dây cáp hay photoshop mới có thể làm được à? Sao cô ấy làm được hay vậy?!]

[Chung Tử Xuyên vì bảo vệ gấu trúc con mà thật sự đã liều mạng, còn trực tiếp xông tới! Tôi sợ đến mức sắp c.h.ế.t rồi!]

[William, tao sai rồi, tao không nói mày là "gấu chó" nữa, mày quả nhiên là đại tướng! Mày còn biết chăn lợn!]

[Tiêu Hòa điên rồi! Chung Tử Xuyên điên rồi! William cũng điên rồi!]

[Quả nhiên là Chung Tử Xuyên max kỹ năng sinh tồn, một mình ở Đăng Lâu Sơn nhiều ngày như vậy, thật sự quá lợi hại.]

[Khả năng nghiệp vụ của giới giải trí đã được nâng cao.]

......

Gần đây, sự nghiệp của Chung Tử Xuyên có chút đình trệ, ngay cả chương trình tạp kỹ do cậu ta dẫn dắt cũng rơi vào ngõ cụt, nhưng bộ phim tài liệu này phát hành, một lần nữa dấy lên một cơn sốt.

Hôm đó, khi Tiêu Hòa dìu Chung Tử Xuyên ra viện, cửa bệnh viện chật kín những cư dân mạng đến thăm cậu ta, tay cầm hoa tươi, vẻ mặt đau lòng nhìn Chung Tử Xuyên khập khiễng đi ra.

Trong đầu họ lại hiện lên cảnh tượng kinh hoàng khi Chung Tử Xuyên lao về phía gấu trúc trong phim tài liệu, không khỏi rơi nước mắt.

Những phóng viên thường ngày hay tranh giành vị trí, hôm nay hiếm khi trật tự, đều quan tâm đi theo Chung Tử Xuyên.

"Chân cậu bị thương rồi sao? Tình hình vết thương thế nào?"

"Có phải là lúc bảo vệ gấu trúc, bị bọn săn trộm làm bị thương không?"

"Bọn săn trộm thật đáng ghét!"

Tất cả mọi người đều phẫn nộ.

Chung Tử Xuyên: "…"

Vẻ mặt khó xử.

Tiêu Hòa đang dìu cậu ta lặng lẽ giơ tay lên.

"Là tôi đánh."

Nghe vậy, hiện trường lập tức im lặng.

Ánh mắt kinh ngạc đổ dồn tới.

"Tiêu Hòa cô…"

"Có hơi quá đáng không?"

"Chung Tử Xuyên làm gì mà cô lại đánh gãy chân cậu ta?"

Vạn lần không ngờ, Chung Tử Xuyên thoát khỏi sự truy đuổi của bọn săn trộm, vượt qua địa hình hiểm trở của Đăng Lâu Sơn, tránh được sự tấn công điên cuồng của đàn lợn rừng.

Cuối cùng, lại ngã gục trong tay người đại diện của mình.

Tiêu Hòa giải thích: "Trong phim tài liệu hẳn là có quay được, lúc bọn săn trộm nổ súng, trong tình thế cấp bách tôi đã ném một hòn đá."

Nghe vậy, mọi người lập tức nhớ ra.

Lúc đó đúng là có cảnh này, chỉ là hòn đá nhỏ đó thế mà lại có uy lực lớn như vậy!

Chân của Chung Tử Xuyên sắp biến thành chân heo rồi!

Lúc này, chủ nhân của chân heo còn vui vẻ giơ chân lên, khoe với mọi người.

"Mọi người đừng hiểu lầm, tôi đã đi kiểm tra rồi, không gãy xương."

Mọi người: "...."

Đây là chuyện tốt sao?

Còn vui vẻ như vậy?

Sau khi trả lời vài câu hỏi đơn giản, Tiêu Hòa đưa Chung Tử Xuyên lên xe.

Nhìn những phóng viên đi xa trong gương chiếu hậu, Tiêu Hòa nói: "Chân của cậu vẫn chưa khỏi, không cần đi tập luyện nữa, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi trước."

"Đám Hoắc An đang huấn luyện ở vườn ươm ạ? Em... có thể đến xem không?"

"Địa điểm huấn luyện vẫn ở chỗ cũ, vườn ươm bên kia đông người quá." Tiêu Hòa nói.

Sau khi bộ phim tài liệu đó được phát hành, lập tức gây nên tiếng vang lớn trên toàn quốc, chỉ trong vài ngày, số người hâm mộ của Chung Tử Xuyên đã tăng gấp đôi, lượng người xem chương trình của cậu ta cũng tăng chóng mặt.

Còn thung lũng đã xảy ra cảnh tượng hùng vĩ đó, cũng trở thành địa điểm check-in của đông đảo cư dân mạng.

Bây giờ khu vực đó đông nghịt người, căn bản không thể huấn luyện được.

Không còn cách nào khác, Tiêu Hòa đành phải chuyển địa điểm huấn luyện về chỗ cũ.

Nghe vậy, Chung Tử Xuyên vẻ mặt thất vọng.

"Nhiều người như vậy, chúng nó chắc không quay lại nữa đâu nhỉ?"

Kể từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, Chung Tử Xuyên nghe nói gấu trúc con đã được mẹ nó đưa đi, cậu ta thường hay thơ thẩn như người mất hồn.

Rõ ràng là không nỡ.

Cậu ta muốn đến vườn ươm bỏ hoang đó, có lẽ là muốn thăm gấu trúc.

Nhưng gấu trúc hoang dã rất nhát người, bên kia bây giờ đông như thế, gấu trúc căn bản sẽ không xuất hiện.

Hơn nữa, sáng nay Tiêu Hòa mới nhận được điện thoại từ sở thú.

Bối Bối và con của nó đã bình an trở về khu bảo tồn.

Tiêu Hòa nhìn Chung Tử Xuyên, an ủi: "Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi cho khỏe, thời gian ghi hình chương trình, tôi đã sắp xếp lùi lại rồi."

Cậu ta gật đầu nhưng trông không vui mừng chút nào, cúi đầu đi về nhà.