Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 314




Hai giây sau.

Ầm ầm.

Ầm ầm ầm.

Kim Thành cúi đầu, thấy những viên đá vụn dưới chân bắt đầu rung chuyển.

"Động đất sao?"

Biên độ rung của đá vụn ngày càng lớn, dường như cả thung lũng cũng bắt đầu rung chuyển theo, mọi người đều sợ hãi dừng tay.

Rung động ngày càng gần, ngày càng lớn, ập đến như thác đổ, ngay cả không khí cũng ầm ầm rung chuyển.

Nếu lắng nghe kỹ, sẽ phát hiện ra trong âm thanh điếc tai này có kèm theo những tiếng gầm giận dữ.

Âm thanh này vô cùng quen thuộc.

Tiêu Hòa đè một tên săn trộm xuống, quay đầu nhìn về phía thung lũng.

"Lợn rừng đến rồi."

Cuối rừng cây, một cái bóng đen trắng nổi bật xuất hiện, đang chạy như điên đến.

Trông giống hệt Bánh Trôi nhưng kích thước lại lớn hơn gấp mấy lần.

Còn vô số vật thể màu nâu xung quanh nó mới chính là nguyên nhân gây ra trận rung chuyển này.

Lợn rừng.

Đầy rẫy lợn rừng trên khắp sườn núi, mang theo những chiếc ngà nhọn lao tới.

Lần trước khi Tiêu Hòa dẫn Chung Tử Xuyên đến đây, cô đã thấy lợn rừng ở khu vực này.

Khu rừng phía sau vườn ươm dường như đã trở thành căn cứ của chúng, sau nhiều năm sinh sôi đã hình thành nên một đàn lợn rừng khổng lồ.

Lúc này, không chỉ đàn lợn rừng trên đỉnh núi này mà ngay cả những con lợn rừng ở gần đó cũng kéo đến.

Đàn lợn rừng lớn nhỏ kéo đến ầm ầm như thể đang di cư.

Gấu trúc Bối Bối xông lên trước.

Mặc dù gấu trúc thường chậm chạp, nhưng khi chạy có thể đạt tốc độ năm mươi km/h, huống hồ bây giờ nó tận mắt chứng kiến con mình gặp nguy hiểm.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã lao đến trước mặt những kẻ săn trộm, giáng cho chúng một cái tát trời giáng.

Bàn tay gấu to hơn cả mặt người, trực tiếp tát bay người đó đi.

Còn một người khác thì bị đàn lợn rừng nổi điên húc bay.

Đàn lợn rừng như thể bị kinh động, điên cuồng chạy về phía Chung Tử Xuyên, bắt đầu tấn công bừa bãi.

Tiêu Hòa giẫm lên lưng lợn rừng, liên tục nhảy về phía trước.

"William! Chặn chúng lại!"

Theo tiếng gọi, chó sói nhảy vọt ra như sao băng màu bạc, chạy dọc theo rìa đàn lợn rừng, đuổi những con lợn nhỏ chạy về núi.

Đàn lợn rừng hỗn loạn ban đầu dần được kiềm chế, nhưng chúng vẫn chạy về phía Chung Tử Xuyên.

Tiếng kêu của gấu trúc hoàn toàn bị nhấn chìm.

Bị một đàn lợn rừng điên cuồng đ.â.m vào người thì chỉ có c.h.ế.t hoặc bị thương.

Động tác của Tiêu Hòa rất nhẹ nhàng, như một chiếc lông vũ trên chiến trường hỗn loạn, cô lướt qua đầu đàn lợn rừng, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn chúng.

Cùng với vài cú nhảy, khoảnh khắc đàn lợn rừng sắp đ.â.m vào Chung Tử Xuyên, Tiêu Hòa nhảy lên thật mạnh rồi nhẹ nhàng hạ cánh, đứng ngay trước đàn lợn rừng.

Đằng sau cô là Chung Tử Xuyên và gấu trúc.

Nhìn từ phía trước, những con lợn rừng điên cuồng này mắt long sòng sọc, mấy chiếc ngà nhọn vô cùng đáng sợ, dường như đã mất hết lý trí.

Lúc này, Tiêu Hòa lại đứng vững trước mặt chúng, một động một tĩnh, một loạn một ổn.

Đám người Kim Thành vốn đang chuẩn bị giúp đỡ, kinh ngạc nhìn đàn lợn rừng xuất hiện, lúc này thấy Tiêu Hòa không những không chạy mà còn xông lên đối mặt với chúng, sắc mặt họ tái mét.

Nếu bị húc bay thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Nguy hiểm! Tránh ra!"

Kim Thành cố gắng hét lên nhưng giọng của anh ta đã bị tiếng động ầm ầm nuốt chửng.

Nhìn đàn lợn rừng vẫn đang điên cuồng chạy về phía Tiêu Hòa, khoảng cách ngày càng gần, anh ta sợ đến vỡ mật, trong đầu ong ong, đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Một giây.

Hai giây.

…..

Khi anh ta sắp không chịu nổi nữa thì đàn lợn rừng hỗn loạn đột nhiên dừng lại.

Ngay khi chúng sắp đ.â.m vào Tiêu Hòa.

Tiếng gầm của lợn rừng bắt đầu nhỏ dần, cuối cùng biến mất, ngay cả tiếng động đinh tai nhức óc vừa rồi cũng dừng lại.

Thời điểm con lợn rừng cuối cùng dừng bước, thung lũng vừa rồi còn như sụp đổ giờ đây lại quay về yên tĩnh.

"Chuyện gì vậy?"

"Mấy con lợn rừng đó lao đến trước mặt Tiêu Hòa thì dừng lại…"

Giọng của Tiểu Trương mang theo sự khó tin, anh ta nói rất nhẹ, như sợ làm kinh động điều gì đó.

Qua ống nhòm, có thể thấy rõ đàn lợn rừng đã lao đến trước mặt Tiêu Hòa, chúng cách cô chưa đầy ba mét, tuy nhiên đã dừng lại, giống như đang lấy lại lý trí, đứng yên tại chỗ nhìn Tiêu Hòa chằm chằm.

Cả thung lũng yên tĩnh không một tiếng động, cứ như ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất.

Cảnh tượng trước mắt quá khó tin.

Cho đến khi gấu trúc mẹ Bối Bối nhanh chóng chạy đến, muốn kéo đứa con đang kêu ư ử của mình ra.

Nhưng Bánh Trôi vẫn nắm chặt lấy quần áo của Chung Tử Xuyên không chịu đi.

"Yên tâm đi, cậu ấy không sao." Tiêu Hòa đi tới nói.

Vừa nói, vừa rút kim gây mê trên cánh tay Chung Tử Xuyên ra.

Thấy vậy, Bánh Trôi dường như mới yên tâm, sau khi bị mẹ tha ra ngoài, nó lại vòng quanh Chung Tử Xuyên hai vòng, cọ cọ đầu cậu ta rồi mới luyến tiếc rời đi dưới tiếng thúc giục của gấu trúc mẹ.

Hai bóng dáng một to một nhỏ dần đi xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong rừng cây.

Tiêu Hòa đỡ Chung Tử Xuyên dậy.

Lúc nãy khi những kẻ săn trộm chuẩn bị nổ súng, trong tình thế cấp bách, cô đã ném một hòn đá vào chân Chung Tử Xuyên, đánh cậu ta ngã xuống, mục đích là để cậu ta tránh được thuốc mê.

Nhưng không ngờ, cậu ta vẫn bị trúng vào cánh tay.

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cậu ta hẳn sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Tiêu Hòa quay đầu nhìn đàn lợn rừng.

Sau khi lấy lại lý trí, chúng nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi.

"William, đưa chúng về rừng đi." Tiêu Hòa nói.

William vẫn luôn ở bên cô lập tức hành động, lao đến trước đàn lợn rừng, cúi thấp người nhe răng.

"Gâu gâu!"

Sủa hai tiếng rồi bắt đầu đuổi đàn lợn rừng, đưa chúng trở về rừng một cách có trật tự.

Kim Thành và những người khác chạy đến chứng kiến cảnh này đều sửng sốt.

"Chó sói còn biết chăn cừu sao?"

"Con chó này hình như cũng là một minh tinh?"

......

Rất nhanh, sau khi đàn lợn rừng rời đi, cảnh sát đã phát hiện ra ba kẻ săn trộm bị húc bay ở một góc, tất cả đều bị thương, vội vàng áp giải chúng lên xe.

Trái tim Kim Thành treo lơ lửng nửa tháng nay cuối cùng cũng được hạ xuống, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Bọn săn trộm đáng ghét này, cuối cùng cũng bắt được hết rồi."

Tiêu Hòa nhìn ba người trên xe, lại nói: "Còn một người chưa bắt được."

"Không phải nói là có ba tên sao?"

Trước đó ở Đăng Lâu Sơn, Lệ Lệ là nhân chứng đã nói có ba người bắt Chung Tử Xuyên đi.

Nhưng giọng điệu của Tiêu Hòa lại vô cùng kiên định.

"Là bốn người."

Nghe vậy, Kim Thành đầu đầy dấu hỏi.

Tiêu Hòa chỉ nói: "Đưa Chung Tử Xuyên đến bệnh viện trước đi, tôi sẽ dẫn mọi người đi bắt người cuối cùng, bây giờ cô ta cũng đang ở bệnh viện."

Nói xong, tất cả mọi người nhanh chóng đến phòng bệnh của bệnh viện.

Anh Kiếm và Diệp Lão Tam vẫn luôn đợi ở bên ngoài, căng thẳng nhìn vào bên trong qua cửa sổ trên cửa, như đang giám sát gì đó.