Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 304




Tiêu Hòa nghe kết quả này, không hề ngạc nhiên, đóng cửa lều lại, tâm trạng có chút lo lắng.

"Anh hỏi lâu như vậy, chỉ hỏi được thế này thôi sao?"

Anh Kiếm từ sáng sớm nhận được điện thoại của Tiêu Hòa thì bận rộn đến mức chân không chạm đất, vừa phải khống chế dư luận, vừa phải liên lạc với cảnh sát, rồi lại mở livestream để giám sát, mắt không chớp lấy một cái, suốt buổi nhìn chằm chằm vào màn hình, sợ phát những thứ không nên phát.

Mới một ngày đã dùng hết một lọ thuốc nhỏ mắt, không ngờ thông tin nội bộ vẫn bị tiết lộ, đến giờ vẫn chưa kịp nghỉ ngơi.

Lúc này nghe thấy lời này, lập tức bất mãn hỏi ngược lại: "Vậy thì cả ngày hôm nay em làm gì?"

Tiêu Hòa: "Chơi ma sói."

Anh Kiếm im lặng hai giây: "Cái gì? Không phải em đi tìm kiếm cứu nạn sao?"

Tiêu Hòa giải thích: "Bây giờ các phương tiện truyền thông đưa tin rầm rộ về việc tìm kiếm cứu nạn, flycam liên tục bay lượn trên bầu trời Đăng Lâu Sơn, chỉ cần có động tĩnh nhỏ sẽ lập tức bị phát hiện. Nếu những người đó vẫn chưa bắt được Chung Tử Xuyên, em nghĩ, liệu chúng có nghĩ cách trà trộn vào đội tìm kiếm cứu nạn, rồi danh chính ngôn thuận vào núi tìm người không?"

Trước đó khi tìm kiếm cứu nạn, Tiêu Hòa đã thấy kỳ lạ.

Chung Tử Xuyên lúc đầu chạy vào Đăng Lâu Sơn, phía sau có người đuổi theo, nửa đoạn đường không kịp xóa dấu vết, nhưng cô tìm một vòng lại không thấy dấu vết nào.

Lúc đầu cô tưởng là mình tìm sai hướng, nhưng sau đó thấy đội tìm kiếm cứu nạn cũng không có thu hoạch gì, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Nghe vậy, anh Kiếm lập tức căng thẳng, thở gấp.

"Ý em là có người trà trộn vào đội tìm kiếm cứu nạn? Anh sẽ cho người kiểm tra ngay!"

"Đội tìm kiếm cứu nạn có tổng cộng hơn bốn mươi người, kiểm tra từng người một thì phải kiểm tra đến bao giờ? Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm thấy Chung Tử Xuyên."

Tiêu Hòa nhớ đến lời dì Bình vừa nói, còn có khuôn mặt quỷ dữ bên ngoài lều, cảm thán: "Chỗ em thì ngày càng náo nhiệt rồi."

Nghe xong, anh Kiếm càng lo lắng hơn.

"Bây giờ ngay cả đội tìm kiếm cứu nạn cũng có vấn đề, vậy thì chúng ta bao giờ mới tìm thấy được Chung Tử Xuyên, cũng không biết cậu ta có tìm được đồ ăn không."

Tiêu Hòa không lo lắng.

Hôm nay khi vào núi, cô đã quan sát kỹ, Đăng Lâu Sơn có rất nhiều trái cây và rau dại, giải quyết vấn đề ăn uống không khó.

"Yên tâm đi, cậu ta sẽ không bị đói."

Nói xong lại bàn bạc kế hoạch ngày mai, hai người cúp điện thoại.

Lúc này, trong Đăng Lâu Sơn.

Chung Tử Xuyên sắp c.h.ế.t đói rồi.

Cậu ta không ngờ, một con gấu trúc con vậy mà lại có thể ăn nhiều như vậy!?

Mặc dù Đăng Lâu Sơn không thiếu trái cây dại, nhưng mỗi lần Chung Tử Xuyên tìm được thức ăn, cậu ta đều cho gấu trúc con ăn trước, đợi nó ăn xong mới dùng mấy quả chua còn lại lắp đầy bụng.

Con gấu trúc con này trước đây chắc chắn được người ta nuông chiều, cho dù là trái cây đã chín nhưng chỉ cần hơi chua một chút, nó cũng chỉ cắn một miếng rồi vứt đi không thương tiếc.

Chung Tử Xuyên vốn đã không ăn no, mỗi ngày nhìn gấu trúc con trực tiếp mukbang, nhìn những quả dại bị nó cắn dở, bụng càng đối hơn.

Nhưng đối phương lại sống vô tư vô lo.

Một ngày ăn tám bữa, mỗi bữa nửa tiếng, thỉnh thoảng còn phải thêm đồ ăn vặt, vừa đuổi thỏ vừa trêu chim, chỉ cần bụng đói, nó sẽ vừa chui vào lòng cậu ta kêu ẳng ẳng không ngừng.

Chung Tử Xuyên bị sự đáng yêu của nó làm cho chảy m.á.u mũi, một mặt lại lo lắng nó cứ kêu như vậy sẽ bại lộ vị trí của mình, chỉ có thể đi tìm đồ ăn cho nó.

Lúc này đã là đêm khuya, cậu ta lại trèo lên cây, khó khăn lắm mới hái được mấy quả dại, nhịn đói đặt lên lá cây đưa qua cho nó, sau đó mình thì nuốt ừng ực mấy quả táo chua, tiếp tục quay người bận rộn.

Đợi trải xong giường, quay đầu lại thì thấy gấu trúc con đang chơi đùa.

Vỏ của trái cây chín rất mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ, Chung Tử Xuyên vừa rồi đã bảo vệ suốt dọc đường, khó khăn lắm mới mang về, bây giờ lại bị nó đập bẹp xuống đất.

Thịt quả bị ép ra ngoài, nước ép màu đỏ chảy lênh láng, dính vào người gấu trúc, cũng nhuộm lông nó thành màu đỏ.

Nó vô tình nghiền nát một quả dại, sau đó lại hớn hở bắt đầu chơi một quả mới.

Thức ăn mà Chung Tử Xuyên không nỡ ăn, đều bị nó phá hỏng hết.

Nhìn thấy cảnh này, Chung Tử Xuyên đang đói bụng lập tức huyết áp tăng vọt, hít một hơi thật sâu.

Còn chưa kịp mắng, gấu trúc con chơi đồ ăn cả buổi nhìn thấy chiếc giường quen thuộc, biết là sắp ngủ, lập tức nhảy tót chạy tới, nhào lên lá cây.

Còn chưa kịp đáp đất đã bị Chung Tử Xuyên chặn lại, ôm nó lại gần một đống hỗn độn, kiên nhẫn giải thích: "Không được lãng phí thức ăn. Bây giờ còn có thể tìm được trái cây dại, nhưng nếu tiếp tục đi sâu vào trong, tao không chắc còn có đồ ăn không, đây là tao nhịn đói, tiết kiệm cho mày đấy."

Gấu trúc con giống hệt trẻ con hư, cảm thấy giọng điệu của Chung Tử Xuyên trở nên nghiêm khắc, nó trước tiên là co rúm tai lại, sau đó lại ngoan cố bắt đầu ẳng ẳng cãi leo.

Cuối cùng phát hiện cãi không lại, lại lắc mông, vùng khỏi vòng tay cậu ta, nhanh chóng chạy ra xa, tức giận ngồi phịch xuống bên cạnh tảng đá, chỉ để lại cho Chung Tử Xuyên một cái bóng tròn xù xì.

Chỉ có một đôi tai dựng đứng lên vì tức giận.

Chung Tử Xuyên lập tức mềm lòng, nhưng nghĩ đến đoạn đường tiếp theo có thể càng khó đi hơn, nhịn xuống không đi qua đó dỗ nó, quay người nằm xuống chiếc giường trải lá cây.

Sau khi đêm xuống, nhiệt độ trên núi giảm rất nhanh.

Lúc cậu ta chạy vào không kịp chuẩn bị, bây giờ gió lạnh thổi tới, chỉ có thể co ro người lại, lấy lá cây đắp lên người mình.

Mấy ngày nay thần kinh của cậu ta luôn căng thẳng, vừa phải đi đường, vừa phải chăm sóc gấu trúc, sức lực đã sớm cạn kiệt,

Vừa mới nằm xuống, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Chung Tử Xuyên liếc nhìn bánh trôi mè đen vẫn ngồi kế tảng đá giận dỗi, trong lòng dần thỏa hiệp.

Thôi vậy.

Ăn nhiều thì sau này cậu ta tìm nhiều hơn là được.

Gấu trúc con đang tuổi lớn, không thể để nó đói bụng.

Nếu không được thì có thể đi săn mồi và đốt lửa, chỉ cần che đậy tro tàn cẩn thận thì sẽ không bị phát hiện.

Cậu ta vừa nghĩ vừa nhanh chóng chìm vào giấc mơ.

Xung quanh dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng côn trùng thỉnh thoảng truyền đến và tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Gấu trúc con vẫn ngồi sau tảng đá, đợi mãi mà không thấy ai đến dỗ nó, gió thổi bộ lông trên người khiến bóng lưng nó càng thêm thê lương.