Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 265




Không trách cư dân mạng yêu thích, ngay cả ở hiện trường, cậu ta chỉ ngồi ôm kiếm đơn giản đã rất đẹp mắt rồi.

Có người rục rịch, muốn hỏi nhà tạo mẫu của cậu ta là ai, hy vọng lần sau cũng giúp mình thiết kế một tạo hình đặc biệt.

Nhưng mọi người chỉ nghĩ thôi, không có ai chủ động lại gần.

Chỉ có Nghiêm Tu Quần.

Cậu ta chờ đợi hai năm, cuối cùng mới nhận được thư mời của đêm từ thiện Tinh Quang, chuẩn bị kỹ càng mấy ngày mới chọn được bộ quần áo này, dự định sẽ nổi bật trên thảm đỏ.

Kết quả, không ngờ tất cả sự chú ý đều bị Từ Nhất Chu cướp mất.

Cậu ta mở bảng xếp hạng thảm đỏ, phát hiện tên mình không nằm trong top mười, còn Từ Nhất Chu lại xếp thứ hai.

"Hôm nay cậu ăn mặc rất đặc biệt."

Từ Nhất Chu nghe tiếng, mở mắt ra thấy Nghiêm Tu Quần đang nhìn mình chằm chằm, sợ đến mức suýt ngã khỏi ghế.

Vất vả lắm mới đứng vững, vội vàng đứng lên, tầm mắt né tránh, không dám nhìn Nghiêm Tu Quần.

Chết tiệt.

Cậu ta không ngờ có một ngày mình lại có thể nhìn thẳng vào n.g.ự.c của Nghiêm Tu Quần.

Mặc dù đã sớm nghe nói trong buổi tiệc này có rất nhiều người vì để nổi bật đều sẽ đi theo hướng khác thường, nhưng không ngờ Nghiêm Tu Quần bình thường trông có vẻ lạnh lùng, hôm nay lại phóng khoáng như vậy!

Bộ quần áo đó toàn là lỗ, căn bản không có mấy miếng vải.

"Là nhà thiết kế nào thiết kế cho cậu vậy?" Nghiêm Tu Quần lại hỏi.

"Cậu muốn biết sao?"

Nghiêm Tu Quần gật đầu.

Từ Nhất Chu lại nói: "Không nói cho cậu biết."

Nói xong, quay người đi không muốn để ý đến cậu ta.

Từ Nhất Chu tính tình đơn thuần, rất dễ lừa, trước đây Nghiêm Tu Quần tiếp xúc với cậu ta, vì biết cách ngụy trang nên thái độ của đối phương với cậu ta còn khá tốt, không ngờ lần này lại bị thẳng thừng từ chối.

"Tôi làm gì chọc giận cậu?" Cậu ta yếu ớt hỏi.

Từ Nhất Chu vội vàng lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với Nghiêm Tu Quần: "Cậu đừng lại gần nữa, một người không thể ăn cơm hai nhà, một fan chỉ có thể đu một cặp CP, cậu lại gần nữa, thần tượng của tôi sẽ hiểu lầm đấy."

Là một fan đu idol có nguyên tắc, đã đứng về phía Tiêu Hòa x Giang Diệp thì phải giữ khoảng cách với Nghiêm Tu Quần.

Ai biết được Giang Diệp có đang ngồi trước máy tính xem buổi phát sóng trực tiếp này không chứ?

Vạn nhất anh ấy hiểu lầm thì phải làm sao?

Nghiêm Tu Quần không hiểu ý cậu ta, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào bộ quần áo của Từ Nhất Chu, trực tiếp nói: "Ít nhất cậu có thể nói cho tôi biết, tạo hình hôm nay của cậu là do ai thiết kế không? Tôi không nhớ Tiêu Hòa quen biết nhà thiết kế nào có phong cách này."

"Nói cho cậu cũng vô dụng thôi, đây không phải do nhà thiết kế thiết kế cho tôi, mà là do đội trưởng."

Nghe vậy, Nghiêm Tu Quần giật mình: "Tiêu Hòa?"

"Đúng vậy."

"Đây là tạo hình cô ấy nghĩ ra cho cậu? Cô ấy còn biết cả cái này nữa, sao tôi chưa từng nghe nói đến?"

Nghiêm Tu Quần nhíu mày, sắc mặt có chút không vui.

Trước đây khi cậu ta ở cùng Tiêu Hòa, Tiêu Hòa không có bất kỳ mối quan hệ nào, cũng không có kinh nghiệm, ngoài việc nghe lời và dễ sai bảo ra thì căn bản không có bất kỳ ưu điểm nào.

Sao bây giờ lại nảy ra nhiều ý tưởng khéo léo như thế?

Nếu như lúc trước cô ấy dùng những ý tưởng này cho mình thì cậu ta cần gì phải chuyển sang đầu quân cho Phan Hồng, đã sớm bạo hồng từ lâu rồi. 

Có phải là cố tình giấu đi, không giúp cậu ta không?

Nhưng tại sao chứ?

So với Từ Nhất Chu, rốt cuộc mình thiếu sót điều gì?

Cậu ta đang nghĩ, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh Từ Nhất Chu không có gì.

Hôm nay nhiệt độ của điều hòa trong phòng tiệc rất thấp, để tránh khách mời bị lạnh, ban tổ chức đã phát riêng cho mỗi khách mời một chiếc chăn, bây giờ hầu hết mọi người đều đắp trên chân, nhưng chăn của Từ Nhất Chu lại không thấy đâu.

"Chăn của cậu đâu?"

Từ Nhất Chu giải thích: "Vừa rồi đưa cho đội trưởng rồi, chị ấy nói hôm nay hơi lạnh. Tôi sợ chị ấy bị bệnh nên bảo người đưa chăn qua đó."

Nếu Tiêu Hòa vì đi dự tiệc tối cùng mình mà bị bệnh, cậu ta quay về phải giải thích với Hoắc An và những người khác thế nào?

Giải thích với Giang Diệp thế nào?

Từ Nhất Chu lo lắng nghĩ.

Nghiêm Tu Quần nghe vậy, ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Từ Nhất Chu.

"Cậu chính là dùng những thủ đoạn này để cô ấy đối xử tốt với cậu sao?"

Từ Nhất Chu:?

"Cái gì?"

Nhưng Nghiêm Tu Quần giống như đã khẳng định suy nghĩ của mình, cậu ta về mọi mặt đều mạnh hơn Từ Nhất Chu, chỉ có một điểm không bằng, chính là sự quan tâm này.

Tiêu Hòa dù sao cũng là phụ nữ, cho dù biểu hiện có cứng rắn đến đâu nhưng nội tâm vẫn mềm yếu.

Bây giờ năng lực của Phan Hồng rõ ràng là không đủ, dù là thủ đoạn hay phương thức nâng đỡ người khác đều không bằng Tiêu Hòa.

Nếu có thể quay lại bên cạnh Tiêu Hòa, độ nổi tiếng của cậu ta chắc chắn sẽ lên một tầng cao hơn.

Cậu ta vừa nghĩ, vừa nhanh chóng quay người đi về phía nhân viên phục vụ.

Nhưng cậu ta không biết, Tiêu Hòa thường ngày biểu hiện cứng rắn, nội tâm thật ra còn cứng rắn hơn.

Lúc này ở phòng nghỉ của người đại diện.

Cả căn phòng chìm vào một sự tĩnh lặng đến c.h.ế.t người.

Vì không có ai nói chuyện, nhiệt độ dường như càng trở nên thấp hơn.

Tiêu Hòa quấn chăn, vừa ăn bánh kem vừa uống cà phê nóng hổi, không thấy lạnh chút nào, ngược lại toàn thân ấm áp.

Không biết qua bao lâu, bầu không khí tại hiện trường mới dễ chịu hơn một chút, cánh cửa lớn một lần nữa bị người ta đẩy ra, nhân viên phục vụ vừa đến đưa đồ lúc nãy lại đến.

Lần này, trên khay của anh ta bày nhiều thứ hơn trước.

Từ đồ uống đến đồ ăn vặt, từ túi sưởi ấm đến khăn quàng cổ, chất thành một ngọn núi nhỏ.

"Đây là đồ do anh Nghiêm Tu Quần dặn đưa tới." Anh ta đứng ở cửa nói.

Vừa nghe câu này, Phan Hồng từ nãy đến giờ vẫn cắn chặt răng không nói gì đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

"Là của tôi! Là của tôi! Nghiêm Tu Quần cũng tặng tôi!"

Nói rồi đi tới nhận, còn dùng ánh mắt khoe khoang nhìn những người khác.

Nhưng cô ta vừa đưa tay ra định nhận thì bị đối phương nghiêng người tránh đi.

"Anh làm gì vậy?!" Phan Hồng tức giận chất vấn.

"Xin hỏi cô là?"

"Tôi là Phan Hồng, người đại diện của Nghiêm Tu Quần, còn không mau đưa đồ cho tôi?"

Nghe vậy, nhân viên phục vụ lại lộ ra vẻ khó xử, quay đầu nhìn Tiêu Hòa đang ngồi ở phía bên kia uống cà phê: "Nhưng anh Nghiêm Tu Quần nói, những thứ này là tặng cho cô Tiêu Hòa?"

Tiêu Hòa?

Lại là Tiêu Hòa?

Phan Hồng không dám tin nâng cao giọng, tức giận nói: "Sao có thể chứ? Tôi mới là người đại diện của Nghiêm Tu Quần!"

"Nhưng anh Nghiêm đã dặn tôi, nhất định phải đích thân giao cho cô Tiêu Hòa."