Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 264




Nghe vậy, tất cả mọi người đều mong đợi nhìn cô ta.

"Chị Phan Hồng, bình thường quan hệ giữa chị với Nghiêm Tu Quần như thế nào? Có thể chỉ bảo cho chúng tôi không?"

Phan Hồng vừa nãy gọi xong cuộc điện thoại đó, đang thấy có chút mất mặt, lúc này cuối cùng cũng lấy lại được một chút thể diện, biểu cảm đắc ý.

"Bây giờ quan hệ giữa tôi và Nghiêm Tu Quần giống như bạn bè và người thân, quan tâm lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, không chỉ tôi chăm sóc cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ quan tâm đến tôi, đây mới là mối quan hệ lành mạnh và ổn định."

Cô ta liếc Tiêu Hòa, nói giọng dạy dỗ:

"Tiêu Hòa, cô như vậy là không cho nghệ sĩ thể diện, trực tiếp xung đột với cậu ấy, dùng bạo lực đàn áp là không nên, sớm muộn gì cũng sẽ bị phản phệ. Bây giờ cậu ấy ngoài mặt nói không tức giận, nhưng trong lòng có thể đã hận c.h.ế.t cô rồi."

Tiêu Hòa nghe tai trái, lọt tai phải: "Phải không?"

Phan Hồng nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, bây giờ quan hệ giữa cô và Từ Nhất Chu đã tệ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ."

Những người khác cũng gật đầu, bắt đầu khuyên bảo Tiêu Hòa.

"Đúng vậy, Tiêu Hòa, cô nghe chị Phan Hồng đi, chị ấy có kinh nghiệm."

"Người đại diên nên chiều chuộng nghệ sĩ, như vậy quan hệ mới tốt được, công việc cũng thuận lợi."

"Cô làm thế, lần sau nghệ sĩ bỏ đi thì phải làm sao?"

......

Tiêu Hòa mặt không biểu cảm lắng nghe.

Lúc này, cửa phòng nghỉ lại bị người ta đẩy ra.

Người đi vào không phải người đại diện, mà là một nhân viên phục vụ mặc đồng phục, từ phía phòng tiệc đi tới.

Anh ta bưng một cái khay, ánh mắt đảo một vòng bên trong: "Xin hỏi cô Tiêu Hòa có ở đây không?"

Tiêu Hòa khẽ gật đầu, giơ tay lên: "Tôi đây."

Nhân viên phục vụ nở nụ cười, bưng khay đến trước mặt Tiêu Hòa: "Đây là chăn giữ ấm mà buổi tiệc phát cho mỗi khách mời, anh Từ Nhất Chu nhờ tôi đưa phần của anh ấy đến cho cô."

Nói xong, anh ta đưa một cái chăn cho Tiêu Hòa.

Những người đại diện khác thấy vậy, đều quay đầu nhìn về phía màn hình lớn phía sau.

Trên màn hình đang chiếu cảnh bên trong phòng tiệc, nhân viên công tác phát chăn giữ ấm xong, những người khác đều đắp lên người, chỉ có Từ Nhất Chu là mình không, hoàn toàn dựa vào chính khí chống rét.

Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt.

Nghệ sĩ đưa chăn cho người đại diện?!

Đây là tình huống gì?

Không phải nói quan hệ giữa Tiêu Hòa và Từ Nhất Chu rất tệ, sắp tan vỡ rồi sao?

Hôm nay Tiêu Hòa vì phối hợp với phong cách của tiệc từ thiện nên đã mặc một chiếc váy dài, vừa nãy còn thấy hơi lạnh, không ngờ Từ Nhất Chu lại đưa chăn đến.

Lúc này, nhân viên phục vụ lại nói: "Anh ấy còn bảo tôi đưa một ít đồ ăn đến cho cô."

Sau đó đặt một cốc cà phê bốc hơi nóng và hai miếng bánh lên bàn.

Nói xong, anh ta khẽ gật đầu với cô, quay người rời đi.

Cửa phòng nghỉ lại đóng lại.

Tiêu Hòa đắp chăn, đột nhiên phát hiện trên chăn còn đặt một tấm thiệp nhỏ.

Mở ra xem, bên trong là chữ viết của Từ Nhất Chu:

[Cái chăn này rất ấm, chị còn muốn ăn gì thì lát nữa em đưa đến cho. Đừng để bị ốm, không thì mấy người kia sẽ g.i.ế.c em mất.]

Tiêu Hòa nhìn thấy dòng chữ này mới đột nhiên nhớ ra, vừa nãy cô và Từ Nhất Chu nhắn tin, đúng là có nói hôm nay bên ngoài hơi lạnh.

Không ngờ, cậu ta lại nhờ người đưa chăn cho cô.

Cũng coi như có lương tâm.

Tiêu Hòa cong môi, uống một ngụm cà phê, cảm thấy toàn thân ấm áp vô cùng thoải mái, ngẩng đầu nhìn những người khác.

Phát hiện ra mọi người đều đang nhìn mình.

"À, các người vừa nói đến đâu rồi? Tiếp tục đi." Cô quấn chăn hỏi.

Những người khác đều tỏ vẻ hâm mộ.

"Sướng thật, nghệ sĩ của cô còn đưa đồ cho cô, nghệ sĩ nhà tôi cho dù tôi có c.h.ế.t cóng bên ngoài, cậu ấy cũng không quan tâm."

"Nghệ sĩ dưới trướng tôi, chỉ biết bảo tôi đưa đồ cho cậu ấy, lúc thì là túi trang điểm, lúc thì là quần áo."

"Của tôi cũng vậy..."

"Từ Nhất Chu lại đưa cả chăn và đồ ăn, Tiêu Hòa, quan hệ giữa hai người chắc chắn rất tốt nhỉ? Ở bên trong tham gia tiệc chiêu đãi, còn quan tâm đến việc cô có bị ốm không."

Tiêu Hòa cười nói: "Chuyện thường ngày thôi ấy mà."

Nghe vậy, mọi người càng thêm hâm mộ.

"Cô mau dạy chúng tôi đi, cô và nghệ sĩ của mình chung đụng như thế nào?"

Tiêu Hòa suy nghĩ một lúc: "Quản lý theo kiểu quân sự, không phục thì dùng vũ lực đàn áp. Ba ngày luyện tập nhỏ, năm ngày luyện tập lớn, tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm ngặt."

Những người đại diện khác nghe thấy lời này, lập tức kinh ngạc.

"Như vậy có ổn không?"

Tiêu Hòa cười nhạt: "Mỗi người đều có cách riêng, mọi người không cần ép mình dùng cách của tôi, nhưng phải tuân thủ một điều, đó là tuyệt đối không được chiều chuộng."

Mọi người lại nghi hoặc.

"… Sao lại khác những gì chị Phan Hồng nói vậy?"

Sau đó ánh mắt chuyển hướng, nhìn về phía Phan Hồng đang ngồi đằng kia, nhỏ giọng nói: "Chị Phan Hồng và nghệ sĩ cũng có quan hệ rất tốt, lát nữa Nghiêm Tu Quần cũng sẽ cho người đưa đồ ra chứ?"

Vừa nãy Phan Hồng không ngừng c.h.é.m gió, nói rằng quan hệ giữa cô ta và Nghiêm Tu Quần là người thân, là bạn bè, sẽ quan tâm đến nhau, tình cảm thậm chí còn tốt hơn cả Tiêu Hòa và Từ Nhất Chu.

Bây giờ Từ Nhất Chu đã đưa chăn chống rét và đồ ăn cho Tiêu Hòa, Nghiêm Tu Quần cũng sắp rồi nhỉ?

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, mong mỏi chờ đợi.

Nhưng đợi hai mươi phút, cho đến khi đêm từ thiện Tinh Quang chính thức bắt đầu, cửa phòng nghỉ vẫn không mở ra.

Cánh cửa phòng nghỉ của người đại diện vẫn chưa mở, Nghiêm Tu Quần không đi tìm người đại diện của mình mà đi tìm Từ Nhất Chu.

Từ Nhất Chu sau khi vào phòng tiệc, nhìn xung quanh, không thấy một người quen nào, sau khi nhờ phục vụ đưa chăn và bánh cho Tiêu Hòa liền tìm một chỗ ngồi xuống, một tay chống cằm, buồn ngủ chờ tiệc bắt đầu.

Bộ quần áo này mới được chọn vào tối hôm qua, sau khi chuẩn bị xong, Tiêu Hòa lại kéo cậu ta luyện tập một ngày, nói là phải luyện tập dáng đi trên thảm đỏ, đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Lúc này cậu ta đang ôm thanh kiếm đạo cụ bằng hai tay, ngồi ở góc lim dim ngủ, hàng mi dài rủ xuống thành hai cái bóng nhỏ, máy điều hòa trung tâm trên đầu không ngừng thổi gió làm bay tóc.

Bộ đồ cổ trang ngắn màu đen gần như hòa làm một với bóng tối, chỉ để lại bóng nửa sườn khuôn mặt, dưới sự giao thoa sáng tối, giống như một bức tranh thủy mặc chấm mực cổ.

Cậu ta nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý rằng lúc này rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều đang lén nhìn cậu ta.

Mới vừa rồi, tạo hình thảm đỏ của Từ Nhất Chu trong cuộc bình chọn trên mạng đã vươn lên vị trí thứ hai, phản ứng rất lớn, nhận được nhiều lời khen ngợi.