Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 229




Cho nên sau khi xem xong video, bộ phận quảng cáo đã quyết định nhân lúc còn nóng lập tức đưa ra lời mời hợp tác.

Tiêu Hòa nhìn thấy tin nhắn này, quay đầu nhìn về phía ổ chó.

William đang phơi nắng ngủ khò khò, bên cạnh bày rất nhiều hộp thức ăn cho chó Ái Bảo, ngay cả khi ngủ cũng không nỡ rời xa.

Nếu đổi thành thương hiệu khác, Tiêu Hòa có thể sẽ cân nhắc thêm, thậm chí từ chối thẳng, nhưng Ái Bảo là thương hiệu mà cô và William đều tin tưởng, cô không chút do dự gật đầu.

Ngày hôm sau, Tiêu Hòa đặc biệt đến công ty Ái Bảo một chuyến để thương lượng các chi tiết hợp tác.

Khi rời đi, cô vẫn không yên tâm, đặc biệt mang theo một số mẫu thức ăn cho chó gửi đến phòng thí nghiệm để kiểm tra lần thứ hai, đợi đến khi có kết quả kiểm tra chính xác, đảm bảo những thức ăn cho chó này không có vấn đề gì, cô mới chính thức ký hợp đồng.

Vài ngày sau, Tiêu Hòa dẫn William đến phim trường quay quảng cáo thức ăn cho chó Ái Bảo.

Tiêu Hòa vừa giao William cho chuyên gia trang điểm, đi vào thì gặp một người quen.

Huấn luyện viên Tiểu Dũng đang đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đứng ở đằng xa, lớp bột thạch cao trên tay đã được tháo ra, một tháng không gặp, trông cậu ta khỏe khoắn hơn nhiều, ít nhất không còn chật vật như lần gặp trước.

Cậu ta vừa nhìn thấy Tiêu Hòa đã vui mừng đi tới: "Hôm nay sao cô cũng đến đây?"

"Tôi dẫn William đến tham gia quay quảng cáo."

Nghe vậy, Tiểu Dũng kinh ngạc mở to mắt: "Vừa nãy bọn họ nói tìm được một con ch.ó rất thích hợp để quay quảng cáo, chính là William sao?!"

Nghĩ đến William, trong đầu cậu ta lại hiện lên hình ảnh con ch.ó dữ tợn hung ác, cánh tay bị gãy lại bắt đầu đau âm ỉ.

Một con ch.ó như vậy có thể quay quảng cáo sao?

Nghĩ đến đây, cậu ta không khỏi lo lắng cho mấy con ch.ó nhỏ mà mình mang đến.

Nếu như giữa chừng đang quay nó phát điên lên, cắn một phát là nhẹ.

Tiêu Hòa nhìn ra sự lo lắng của cậu ta: "Cậu yên tâm, William bây giờ không còn hung dữ như trước rồi."

Thật không?

Tiểu Dũng vẫn tỏ ra lo lắng, đang định hỏi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.

William vừa chải lông xong đi vào, từ xa nhìn thấy Tiểu Dũng, chuyện cũ ùa về, tức giận bùng phát.

Chỉ thấy một bóng xám vụt qua, nó trực tiếp lao đến trước mặt Tiểu Dũng.

Kể từ sau khi được Tiêu Hòa huấn luyện, William đã có thể ổn định giữ được cảm xúc, hầu như không còn biểu hiện thái độ tấn công với người khác, tình huống như trước mắt, gần một tháng nay mới xảy ra lần đầu.

Nhưng nó cũng không tấn công Tiểu Dũng, mà chỉ trừng mắt nhìn cậu ta, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, tức giận đi đi lại lại.

Huấn luyện viên Tiểu Dũng đứng trên ghế, vẻ mặt kinh hoàng: "Không phải nói là đã ngoan rồi à?"

Ngay cả nhân viên công tác bên cạnh cũng tỏ ra kinh ngạc: "Chuyện gì vậy? Vừa nãy lúc chải lông William còn ngoan lắm, sao đột nhiên lại thành ra thế này?"

Tiêu Hòa nhìn thấy cảnh này, có chút buồn cười: "Nếu là trước đây, bây giờ cậu đã toi rồi."

Tiểu Dũng có chút bất lực.

Mặc dù rõ ràng cảm thấy thái độ của William đã ôn hòa hơn trước rất nhiều, nhưng trải nghiệm trước đây vẫn khiến cậu ta căng thẳng.

Đang không biết phải làm sao thì Tiêu Hòa đột nhiên cao giọng gọi một tiếng: "William, về đây."

Con chó sói vừa nãy còn nhe răng với cậu ta đột nhiên vẫy đuôi, mặc dù vẫn tỏ ra không cam lòng nhưng vẫn quay người trở về bên cạnh Tiêu Hòa.

Nhìn thấy cảnh này, huấn luyện viên Tiểu Dũng kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Nó nghe lời cô sao?"

"Tôi đã huấn luyện nó một chút." Tiêu Hòa giải thích.

Nghe vậy, Tiểu Dũng càng kinh ngạc hơn.

Cậu ta hiểu rõ nhất con ch.ó sói này khó huấn luyện đến mức nào, chỉ cần chó sói nghe lời thì tay cậu ta cũng không bị gãy.

Tiêu Hòa là một người ngoài nghề, vậy mà lại có thể huấn luyện nó tốt như vậy!

"Lúc huấn luyện, cô có bị thương không?" Cậu ta mở to mắt hỏi, tầm mắt đảo quanh người Tiêu Hòa, muốn tìm vết thương trên người cô.

"Không có."

"Cô làm thế nào vậy?" Tiểu Dũng sửng sốt.

Lúc mới bắt đầu huấn luyện chó, bị thương là chuyện thường, đặc biệt là những con ch.ó sói hung dữ như William, việc bị thương càng không thể tránh khỏi.

Cậu ta có hơn mười năm kinh nghiệm huấn luyện chó, cuối cùng cũng phải trả giá bằng một cánh tay bị gãy.

Tiêu Hòa vừa không có kinh nghiệm, vừa không có sức lực, làm sao có thể chế ngự được bản tính hoang dã của William?

Đúng lúc này, đạo diễn đi ra nói: "Được rồi, mọi người chuẩn bị nào, mang đạo cụ lên đi."

Nói xong, nhân viên công tác lấy ra từ trong thùng mấy hộp thức ăn cho chó hiệu Ái Bảo to đùng, một hộp to bằng cả cái đầu của William, vừa mới lấy ra, William lập tức phấn khích, mắt nhìn chằm chằm, muốn tiến lại gần.

Tiêu Hòa nhỏ giọng nói: "Bây giờ không được, đợi làm xong việc rồi cho ăn."

Nhưng William cả đời chưa từng thấy hộp thức ăn nào to như vậy, làm sao nhịn nổi, nó dốc hết sức muốn lao tới.

Nhìn thấy cảnh này, huấn luyện viên Tiểu Dũng lập tức thấy quen quen.

Trước đây khi cậu ta huấn luyện William, cũng thường xuyên xảy ra tình huống như vậy.

Con chó sói này sức rất lớn, ngay cả cậu ta cũng không khống chế được, lát nữa William chắc chắn sẽ giật đứt dây xích lao tới, đến lúc đó hiện trường sẽ hỗn loạn.

Nhưng đợi một lúc, cảnh tượng trong đầu vẫn không xảy ra.

William đang trong trạng thái phấn khích, sắp lao tới thì lại bị Tiêu Hòa ngăn lại.

Cô trực tiếp đè con ch.ó sói to lớn xuống, khống chế chặt nó, thậm chí còn trực tiếp bế bổng nó lên.

"Bây giờ không được đi." Tiêu Hòa lại nhắc lại một lần nữa.

William thèm thuồng nhìn những hộp thức ăn cho chó đó, vậy mà lại từ từ bình tĩnh lại.

Tiêu Hòa lúc này mới buông nó ra, xoa đầu William, cười nói: "Quay xong sẽ cho màyăn no."

William vẫy đuôi sốt sắng nhưng cũng không vùng vẫy nữa, mà ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tiêu Hòa.

Huấn luyện viên Tiểu Dũng nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.

Không ngờ người trông có vẻ mảnh khảnh mà sức lại lớn như thế, có thể dễ dàng bế bổng con ch.ó sói lên, thậm chí còn chế ngự được sự hung hăng của nó, khống chế chặt nó ở bên cạnh mình.

Chỉ riêng điểm này, đã mạnh hơn cậu ta không biết bao nhiêu lần.

Cậu ta kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa, thán phục nói: "Nếu cô đi huấn luyện chó, chắc chắn sẽ trở thành một huấn luyện viên chó xuất sắc!"

Hiện tại nghề huấn luyện chó đang thiếu người, Tiêu Hòa ngay cả một con ch.ó ngang ngược như William cũng có thể thuần phục, những con ch.ó khác thì càng không phải nói.

Tiêu Hòa nghe vậy, nhướng mày: "Lời này, tôi đã nghe rất nhiều người nói rồi."

Lúc này, đạo diễn đột nhiên hét lên một tiếng: "Tiểu Dũng, mau dẫn mấy con ch.ó cậu mang đến ra đây, sắp bắt đầu quay rồi."

Nghe vậy, Tiểu Dũng do dự một lúc mới mở cái lồng mình mang đến, lần lượt bế bốn con ch.ó con Alaska ra, trông chúng mập mạp như mấy món đồ chơi, đang hoạt bát nhảy nhót há miệng kêu eng éc.

Cậu ta đặt mấy con ch.ó con vào ổ, vừa căng thẳng nhìn về phía William, lo lắng nó sẽ gây bất lợi cho mấy con ch.ó con này.

Mấy con ch.ó con này đều là bên thương hiệu cho mượn, mới được hai tháng, quá yếu ớt, nếu William lao tới, bọn nó căn bản không có sức chống trả.

William vốn đang nhe răng với huấn luyện viên, nhưng từ khi mấy con ch.ó con này xuất hiện, nó đã nhìn chằm chằm chúng, đôi mắt xanh biếc trở nên sâu thẳm.

Nó nhìn một lúc, nhấc chân từ từ đi tới, lại gần mấy con ch.ó con ngửi ngửi.

Mấy con ch.ó con dường như không cảm nhận được uy áp trên người nó, không biết nguy hiểm, nhảy nhót lại gần, còn áp vào mặt nó, như một đám trẻ con không biết trời cao đất rộng.

William nhìn mấy nhóc tỳ trước mắt, nghiêng đầu, sau đó bỗng nhiên mở miệng.

Thấy một màn như vậy, Tiểu Dũng sợ tới mức sắc mặt đại biến.

“Nguy rồi! Nó sẽ không cắn những con ch.ó nhỏ kia chứ?"

Động tác của mấy con ch.ó nhỏ này có thể nói là phạm thượng.

William luôn luôn hung mãnh làm sao có thể nhẫn nhịn?

Cậu ta vừa muốn đi qua ngăn cản, lại bị Tiêu Hòa cản lại: "Đừng đi qua.”

Tiểu Dũng vẻ mặt lo lắng.

Nếu không đi qua, những con ch.ó nhỏ kia sẽ bị William......

Vừa mới nói đến đây, lại nhìn thấy William há miệng, l.i.ế.m con ch.ó nhỏ nhào vào mặt nó một cái, động tác mạnh bạo làm con ch.ó con ngã xuống đất, lộ ra cái bụng tròn trịa, vui vẻ vẫy đuôi, kêu eng éc làm nũng.

Rất nhanh, ba con ch.ó nhỏ kia thấy thế cũng nhao nhao lại gần, vươn cái cổ dài ra kêu gào.

William không hề tức giận, lúc này khí tức quanh thân trở nên vô cùng ôn hòa, kiên nhẫn bắt đầu l.i.ế.m lông cho mấy con ch.ó nhỏ trước mắt.

Thấy cảnh tượng này, mọi người kinh ngạc mở to hai mắt.