Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 227




"Sô cô la có hại cho chó nhưng thức ăn cho chó thì vô hại với người."

Thế này đã là nương tay với cô ta lắm rồi.

Phan Hồng tức giận mắng chửi, tiếng la hét thu hút không ít nhân viên công tác.

Đạo diễn nhìn thấy bên trong hỗn loạn, chạy tới hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Phan Hồng lập tức khóc lóc kể lể: "Đạo diễn, Tiêu Hòa này là đồ điên, cô ta nhét thức ăn cho chó vào miệng tôi!"

Nghe vậy, đạo diễn ngạc nhiên quay đầu nhìn Tiêu Hòa, nhưng lại không vội chất vấn.

Mặc dù anh ta và Tiêu Hòa chỉ mới quen nhau một ngày, nhưng có thể thấy, cô không phải là người vô cớ gây sự.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiêu Hòa: "Phan Hồng muốn cho William ăn sô cô la, tôi chỉ trả lại đồ cho cô ta thôi."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều hít một hơi, tiếng bàn tán xôn xao vang lên.

"Sô cô la? Chó không thể ăn sô cô la."

"Phan Hồng, cô cố tình hại William phải không? Nếu xảy ra chuyện thì sao?"

"Sao cô có thể cho William ăn sô cô la chứ?"

Chỉ cần là người nuôi chó đều biết, chất trong sô cô la có hại cho sức khỏe của chó, tuyệt đối không được ăn.

Phan Hồng không ngờ lại có nhiều người đứng về phía Tiêu Hòa như vậy, vội vàng tự biện hộ:

"Tôi không có, Tiêu Hòa cố tình vu oan cho tôi, con ch.ó đó bây giờ không phải vẫn khỏe mạnh sao? Tôi làm sao có thể..."

Cô ta vừa nói đến đây.

Rầm một tiếng.

Con chó sói vốn đang đứng vững đột nhiên ngã xuống đất, mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích.

Nhân viên công tác có mặt đều giật mình.

"William!"

"William, sao vậy?"

"Các người mau xem, khóe miệng nó có sô cô la, Phan Hồng, cô thực sự cho nó ăn sô cô la, cô muốn hại c.h.ế.t William à?"

"Một con ch.ó ngoan ngoãn như vậy mà cô cũng ra tay được!"

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Phan Hồng ngây người.

Vừa rồi khi cô ta dùng hộp đồ hộp dụ con ch.ó sói, đối phương thậm chí còn không thèm đụng vào, sao có thể ăn sô cô la được?

Nhưng bây giờ trên miệng William thực sự dính vụn sô cô la, lúc này nằm trên đất, cơ thể bắt đầu co giật, giống như thực sự bị ngộ độc.

"Không phải, vừa rồi khi tôi cho ăn, nó không ăn miếng nào cả!"

Mọi người không tin.

"Không ăn, sao William lại thành ra thế này?"

"Là người đại diện, sao cô có thể nói dối chứ?"

"Làm sai còn không nhận! Nếu William thực sự xảy ra chuyện, cô chính là g.i.ế.c người!"

Phan Hồng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, trăm miệng cũng không thể cãi lại.

Trước đây đều là cô ta thiết kế hãm hại người khác, nhìn người khác bị vu oan, bây giờ đến lượt mình mới có thể cảm nhận sâu sắc sự đau khổ trong đó, quả thực là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Cô ta không hiểu, William căn bản không ăn sô cô la, sao lại thành ra thế này?

Mọi người lo lắng vây quanh William.

"Trông nghiêm trọng quá, chắc chắn là bị ngộ độc rồi, mau đưa đến bệnh viện đi!"

Tiêu Hòa bế William đang co giật trên đất lên, nói: "Tôi đưa nó đi là được, mọi người tiếp tục đi."

Nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài.

Tất cả mọi người lại vây quanh Phan Hồng, bất mãn chỉ trích hành động vừa rồi của cô ta.

Khách mời nữ cùng đội với William vội vàng chạy theo ra ngoài.

"Thế nào? Bây giờ đến bệnh viện còn kịp không? Nó sẽ không sao chứ?"

Cô ấy lo lắng hỏi, nhưng lại thấy trên mặt Tiêu Hòa ẩn ẩn mang theo ý cười, trông không hề lo lắng chút nào.

"Không cần đến bệnh viện, William không sao."

"Nhưng nó không phải đã bị ngộ độc rồi à..."

Nói xong, khách mời nữ nhìn kỹ lại.

Con chó sói vừa rồi nằm trên đất co giật liên hồi, lúc này đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiêu Hòa, cái đuôi sau lưng lười biếng vẫy qua vẫy lại, trông không hề có dấu hiệu bị ngộ độc.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Tiêu Hòa nói: "Diễn xuất của William còn tốt hơn Hoắc An."

Nói xong buông tay, William lập tức nhảy lên, đứng vững trên mặt đất, bộ lông xám trên người bóng mượt, đôi tai dựng lên rất có sức sống, hoàn toàn không phải là dáng vẻ thoi thóp vừa rồi.

Khách mời nữ vẫn chưa phản ứng kịp: "Diễn xuất?"

Tiêu Hòa gật đầu nói: "Nó không sao, những thứ trên miệng chỉ là vừa rồi dính vào thôi."

Vừa rồi, khi Tiêu Hòa và Phan Hồng tranh cãi, một vài nhân viên công tác xuất hiện, William dùng miệng lặng lẽ cọ lên sô cô la hai lần, sau đó đột nhiên ngã xuống đất.

Vừa nhìn thấy hành động của nó, Tiêu Hòa đã biết William muốn làm gì, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, diễn một vở kịch, để Phan Hồng cũng nếm thử mùi vị trăm miệng cũng không thể cãi lại.

Không ngờ diễn xuất của William lại tốt như vậy, động tác co giật giả y như thật, không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Vừa giải thích, Tiêu Hòa vừa lấy khăn giấy, cẩn thận lau sạch vết sô cô la trên khóe miệng nó.

Một loạt thao tác này trôi chảy như nước chảy mây trôi, khiến khách mời nữ nhìn mà há hốc mồm, phía sau, nhân viên công tác của ê-kíp chương trình vẫn đang chỉ trích hành vi của Phan Hồng, ở trước mặt, William ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cái đuôi sau lưng vui vẻ vẫy qua vẫy lại.

Cô ấy không khỏi lè lưỡi: "Diễn xuất này, không biết đã áp đảo bao nhiêu diễn viên trong giới..."

Một lúc sau, Tiêu Hòa lại dẫn William trở về hiện trường ghi hình.

Phan Hồng đã bị mắng chạy mất.

Đạo diễn chửi rủa: "Chưa từng thấy người đại diện nào lại đi hại một con vật nhỏ, đúng là không phải con người! William bây giờ thế nào rồi?"

"Không sao rồi."

Nghe vậy, đạo diễn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sau này nhất định phải cẩn thận, loại người xấu như vậy thật sự quá nhiều."

Tiêu Hòa khẽ gật đầu, vừa mới đi ra khỏi văn phòng đạo diễn, đã thấy Nghiêm Tu Quần đang đợi ở bên ngoài.

"Con chó không sao chứ?" Cậu ta hỏi.

"Không sao."

Nghiêm Tu Quần nhìn cô, vẻ mặt đầy hối hận: "Lúc ghi hình, Phan Hồng đúng là muốn tôi và William một nhóm để đối phó với nó, nhưng tôi đã từ chối, tôi không ngờ cô ta lại thực sự ra tay với một con chó."

Tiêu Hòa vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, vuốt ve tai William: "Cậu chắc chắn không biết sao?"

Nghiêm Tu Quần sửng sốt, biểu cảm trở nên khó hiểu.

"Tôi không biết." Cậu ta cười khổ nói: "Tôi còn muốn quay về bên cô nữa, sao có thể làm ra chuyện như vậy?"

Tiêu Hòa cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta, nghiêm túc hỏi: "Nghiêm Tu Quần, cậu suy nghĩ kỹ lại xem, tại sao cậu lại muốn ký hợp đồng với tôi? Thực sự là vì tôi có mối quan hệ tốt với nghệ sĩ? Hay là vì tôi có thể khiến người dưới trướng mình nổi tiếng?"

"Lúc trước cậu lên chương trình không có hiệu ứng tốt, thậm chí còn bắt đầu mất fan, cậu thường xuyên nhắn tin cho tôi, nói hy vọng có thể trở thành nghệ sĩ dưới trướng tôi. Gần đây cậu thuận lợi đóng vai chính trong bộ phim điện ảnh IP lớn "Mặt Trời Trong Tim", tôi không còn nhận được tin nhắn của cậu nữa, là vì lý do gì?"

Theo lời Tiêu Hòa, biểu cảm trên mặt Nghiêm Tu Quần bắt đầu nứt ra.

Đúng vậy, kể từ khi đóng bộ phim mới, cậu ta không còn liên lạc với Tiêu Hòa nữa, càng không nhắc đến chuyện đổi người đại diện.

Tiêu Hòa nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu ta.

Nghiêm Tu Quần coi trọng lợi ích.

Trước đây vì muốn nổi tiếng, cậu ta đã rời khỏi Tiêu Hòa, chuyển sang đầu quân cho Phan Hồng.

Sau đó thấy Hoắc An và Từ Nhất Chu lần lượt nổi tiếng, còn mình thì bắt đầu xuống dốc, cậu ta lại lập tức quay ngoắt, muốn quay về.

Cho đến khi Phan Hồng giúp cậu ta giành được bộ phim điện ảnh IP lớn, cậu ta lại lập tức mất tích.

Tiêu Hòa tiếp tục nói: "Tôi nghe nói trước đây còn có một nam diễn viên khác tranh vai nam chính "Mặt Trời Trong Tim" với cậu, sau đó anh ta đột nhiên bị thương phải nhập viện, cậu mới có thể thuận lợi giành được vai diễn này, cậu biết không?"

Nghiêm Tu Quần mím chặt môi, miễn cưỡng cười một cái: "Tôi chỉ lo diễn, không quan tâm đến những chuyện này."

Tiêu Hòa: "Nhưng chuyện như vậy đã không phải lần đầu xảy ra."

Nghiêm Tu Quần đi đến ngày hôm nay, có được nhiều tài nguyên như vậy, Phan Hồng đã dùng không ít thủ đoạn, cậu ta không thể không biết, chỉ là vì lợi ích của mình nên nhắm một mắt mở một mắt.

Thậm chí còn giả vờ không biết để duy trì dáng vẻ cao quý của mình.

So với Phan Hồng bày tỏ sự xấu xa ra mặt thì những người như Nghiêm Tu Quần lại khiến người ta ghét hơn.

Nếu cậu ta trực tiếp thể hiện tham vọng trên mặt, Tiêu Hòa còn có thể coi trọng cậu ta hơn vài phần.

Nghiêm Tu Quần rõ ràng trở nên hoảng loạn, cười một cái: "Tôi thực sự không biết, tôi chỉ là một minh tinh nhỏ, có thể làm được gì chứ?"

Ánh mắt Tiêu Hòa lạnh lùng, lấy ra một tờ giấy gói sô cô la đặt vào tay cậu ta: "Đây là sô cô la mà Phan Hồng đã cho William ăn trước đó, giống hệt với loại trong túi cậu, cậu cất kỹ đi, nếu không thì người tiếp theo bị điều tra sẽ là cậu."

Nghe thấy câu này, Nghiêm Tu Quần đột nhiên mở to mắt, nụ cười trên mặt biến mất, dâng lên một nỗi sợ hãi.