Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 219




Tiêu Hòa thấy lạ.

"Chó cũng biết giả vờ ngủ sao?"

Nói xong, tiện tay vuốt một cái lên tai nó, giây tiếp theo, William đột nhiên mở mắt ra, nhìn Tiêu Hòa một cái, sau đó nhảy xuống giường đi ra ngoài.

Trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ra lúc nó đi ra ngoài, bốn chân hơi khập khiễng, khiến Tiêu Hòa không nhịn được bật cười.

Con chó này cũng khá đáng yêu.

Tiêu Hòa suy nghĩ, vừa định đứng dậy, đột nhiên nhớ đến hướng William vừa rời đi.

Hình như là nhà vệ sinh!

Bởi vì tối hôm qua cô vẫn luôn để mắt đến nó, cho đến bây giờ, con ch.ó sói đã gần 24 giờ không ăn gì rồi, lúc này đi vào nhà vệ sinh, chẳng lẽ là đi ăn...

Ăn cơm ư?!

Tiêu Hòa vừa nghĩ đến khả năng này, suýt chút nữa mặt đã nứt toác, vội vàng xông ra ngoài.

Không thể nào?

Hung dữ một chút thì cô có thể nhịn.

Nhưng chuyện này thì tuyệt đối không thể nhịn được.

"Không được ăn! William, chú ý đến hình tượng của mình đi!"

Cô vội vàng hét lên một tiếng, vừa đến cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy một con ch.ó đang dang rộng hai chân, đứng trên bệ xí, chuẩn bị đi vệ sinh.

Nghe thấy tiếng động, nó quay đầu lại.

Một người một chó, nhìn nhau chằm chằm.

Tiêu Hòa: "....."

Xin lỗi, làm phiền rồi.

Cô lùi lại hai bước, lặng lẽ đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.

Lại qua một phút, bên trong truyền đến tiếng xả nước, Tiêu Hòa kinh ngạc đến ngây người.

Con chó này, còn biết xả nước ư?!

Đây cũng là do huấn luyện viên dạy nó sao?

Một lát sau, William mở cửa đi ra, rũ rũ lông trên người, chuẩn bị quay về ngủ tiếp.

Lúc này, Tiêu Hòa đã thay xong quần áo, một tay bế nó lên, đưa lên xe.

Rất nhanh, một người một chó lại trở về căn cứ huấn luyện nằm trong rừng.

"Bắt đầu từ hôm nay, mày phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, tao đã nhắc Tiểu Quai rồi, sau này nó sẽ không cho mày ăn quả thông nữa. Tiếp theo, chúng ta sẽ huấn luyện một khâu quan trọng nhất, chính là kiểm soát cảm xúc, không được tùy tiện tấn công con người và động vật."

Nếu không sửa được điểm này, trong mắt người khác, William mãi mãi là một con ch.ó dữ tợn, một khi làm người khác bị thương, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng con ch.ó sói đối diện dường như không để tâm đến điều này.

Hôm nay trong rừng không có người khác, nó thả lỏng cảnh giác, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.

Tiêu Hòa nhìn mà liên tục lắc đầu.

Mèo có đạo đức của mèo, chó cũng có đạo đức của chó.

Nếu bây giờ chấm điểm cho William, đạo đức của nó có lẽ là số âm.

Cô nhìn xung quanh, lấy ra một quả thông lấy xuống từ miệng Tiểu Quai, tiện tay ném xuống đất.

Rất nhanh, có một con sóc từ trên cây nhảy xuống, chạy về phía quả thông.

Con chó sói vừa nhìn thấy động vật khác xuất hiện, lập tức vào trạng thái cảnh giác, cúi thấp người, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

Nhưng vừa khi nó định lao tới, chú sóc nhỏ như nhận ra điều gì, lập tức ôm quả thông chạy lên cây.

William lao hụt, bồn chồn đi đi lại lại dưới gốc cây.

Tiêu Hòa đã sớm đoán được kết quả này, đi tới nói: "Bây giờ bắt đầu huấn luyện, thứ tao dạy mày không phải là không được tấn công, mà là không tùy tiện tấn công."

"Kẻ mạnh thực sự không phải lúc nào cũng thể hiện sự thù địch và tính công kích ra ngoài, mà là kín đáo giấu trong lòng. Khi tiếp cận mục tiêu, nếu bộc lộ sự thù địch của mình quá sớm, chỉ khiến đối phương sớm vào trạng thái cảnh giác, như vậy, hầu hết các cuộc tấn công đều sẽ thất bại."

"Mày thử nghĩ xem, mày có từng thành công tấn công bất kỳ mục tiêu nào không? Giống như hành động vừa rồi ấy."

Mỗi lần William gặp động vật và con người, nó đều lập tức vào trạng thái cảnh giác, vẻ hung dữ khiến nhiều người sợ hãi hét lên, phản ứng như vậy càng dễ kích thích tâm lý của nó, sau đó tính công kích ngày càng tăng mạnh.

Huấn luyện viên có nói, kiểu hành vi này xuất phát từ trải nghiệm bị ngược đãi trước đây, rất khó cải thiện.

Nếu như vậy, Tiêu Hòa sẽ làm ngược lại.

Không ép buộc nó từ bỏ sự thù hận, mà là kiềm chế.

Kiềm chế cảm xúc bộc lộ ra ngoài, trước tiên là quan sát, phán đoán đối phương có thực sự mang theo ác ý hay không, nếu như tính mạng thực sự bị đe dọa, lúc đó mới phát động tấn công.

Như vậy, có thể giảm hiệu quả xung đột của đôi bên.

Nói xong, Tiêu Hòa lại ném ra một quả thông, kiên nhẫn chờ vài phút, chú sóc nhỏ lại từ trên cây nhảy xuống.

William thấy vậy, lại muốn phát động tấn công nhưng bị Tiêu Hòa ngăn cản.

"Mày nhìn cho kỹ."

Cô khẽ nói một câu, vừa từ từ tiến về phía chú sóc: "Trước tiên dùng thái độ hòa bình, thậm chí là thân thiện để làm tê liệt đối phương, khiến đối phương mất cảnh giác."

Động tác của Tiêu Hòa rất nhẹ nhàng, từng bước đi tới, chú sóc quay đầu nhìn thấy cô, thế nhưng không có phản ứng gì, ngược lại còn tiếp tục cúi đầu nghịch quả thông của mình.

Lúc này, Tiêu Hòa tiếp tục nói: "Khi mày xác định hành vi của đối phương sẽ đe dọa đến tính mạng của mình, hãy nhanh chóng tấn công--"

Vừa dứt lời, Tiêu Hòa đột nhiên nhảy lên, sự đe dọa và áp bức ẩn giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh trước đó lập tức bùng nổ, chú sóc nhỏ sợ đến cứng cả người.

Nhưng lúc này nó muốn chạy trốn đã không kịp, giây tiếp theo, đã bị Tiêu Hòa bắt được trong tay.

"Mày thấy không, chỉ có bất ngờ tấn công mới có thể thành công."

Tiêu Hòa buông tay trước mặt con ch.ó sói, con sóc ôm quả thông đang sợ đến run rẩy nhưng vẫn không dám nhúc nhích.

William mở to mắt, kinh ngạc nhìn mọi thứ xảy ra.

Vừa nãy hơi thở trên người Tiêu Hòa thay đổi, nó cảm nhận rất rõ ràng, sau khi phát động tấn công, hơi thở cô ổn định, không có bất kỳ sự thù địch và đe dọa nào, vì vậy con sóc nhỏ mới không thể trốn thoát kịp thời.

Khác hẳn với tình trạng nó lao tới vừa nãy.

Lúc này, Tiêu Hòa quay người đặt chú sóc nhỏ trở lại trên cây, lại tặng thêm cho nó một quả thông, quay đầu nhìn William đang suy nghĩ.

"Muốn học kỹ thuật vừa nãy của tao không? Bước đầu tiên, mày phải học cách kiểm soát tính khí của mình."

Nói xong, Tiêu Hòa lấy ra một mô hình nhựa đã chuẩn bị từ trước, dán lên đó ảnh của những người khác nhau, vừa đặt ảnh của huấn luyện viên Tiểu Dũng lên, William vốn đang giả vờ ngủ lập tức nhe răng, hung dữ trừng mắt, làm tư thế chuẩn bị tấn công.

Tiểu Dũng chính là người đã đưa nó đi triệt sản.

Nhìn thấy phản ứng của con ch.ó sói, Tiêu Hòa trong lòng gật đầu.

Xem ra để bức ảnh này xuất hiện đầu tiên là quyết định đúng đắn, chỉ số thù hận tăng vọt ngay lập tức.

Tiêu Hòa đi tới, một tay ôm lấy cơ thể William, mạnh mẽ vuốt ve đầu nó để an ủi.

"Học cách kiểm soát cảm xúc của mình."

Huấn luyện như vậy rất khó khăn.

Lúc đầu, chỉ cần William nhìn thấy ảnh của huấn luyện viên là sẽ lập tức lao tới.

Sau đó dưới sự trấn áp của Tiêu Hòa, nó sẽ đứng im tại chỗ, nhưng ánh mắt vẫn hung dữ, toát ra sự thù địch.