Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 204




Tiêu Hòa âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, nhìn sang Giang Diệp, trực tiếp hỏi: "Vừa nãy Ôn Khả Khả nói, anh đều nghe thấy rồi?"

Giang Diệp gật đầu, mặt nóng bừng: "Nghe thấy rồi..."

Đang không biết mở lời thế nào, Tiêu Hòa gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, chính là ảnh của anh."

Thái độ của cô vẫn ngang ngược như vậy.

Ngồi vững trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm bình tĩnh đến mức có chút thản nhiên, có một loại khí thế không nói lý lẽ nhưng vẫn rất bá đạo.

Giang Diệp lần này đến đúng là muốn hỏi về chuyện bức ảnh, lúc này Tiêu Hòa lại bình tĩnh thừa nhận, ngược lại làm anh ngây người.

"Ừm..." Anh ấp úng đáp một tiếng.

Không biết làm sao.

Tiêu Hòa giải thích: "Bức ảnh đó là tôi vô tình chụp được, vẫn giữ lại là vì lúc ăn cơm có thể tăng thêm cảm giác thèm ăn, nếu anh thấy không thoải mái, muốn tôi xóa thì tôi sẽ xóa, sau này sẽ không xem nữa."

Nói xong, nhìn về phía Giang Diệp.

Đưa quyền quyết định cho anh.

Tất cả mọi người có mặt đều dựng tai lắng nghe, biểu cảm trên mặt người nào người nấy đều rất đặc sắc.

Có thể tăng thêm cảm giác thèm ăn?

Nghe xem, đây là lời gì vậy?

Mà Tiêu Hòa lại có thể nói ra đường hoàng như thể đây chỉ là một chuyện bình thường.

Lúc đầu Giang Diệp nghe nói chuyện này cũng mặt đỏ tim đập, còn có chút ngượng ngùng, bây giờ nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Tiêu Hòa, ngược lại cảm thấy mình hơi làm quá.

Nếu chỉ là để ăn cơm, mọi chuyện đều có thể hiểu được.

Dù sao trước đây họ cũng chụp rất nhiều ảnh, chỉ khác là mặc quần áo hay không mặc quần áo, hoàn toàn không giống với những gì Từ Nhất Chu nói trước đó.

Chỉ là khi nghe thấy lý do này, trong lòng Giang Diệp lại xuất hiện một chút thất vọng nhàn nhạt.

Chắc không phải là bức ảnh gì quá kỳ lạ chứ?

Giang Diệp suy nghĩ một chút, hỏi: "Tôi có thể xem bức ảnh đó không?"

Tiêu Hòa lập tức lấy điện thoại ra, mở bức ảnh vô tình chụp được đưa cho anh.

Chờ anh phán đoán.

Chỉ thấy Giang Diệp nhíu mày vài giây, sau đó có chút thất vọng nói: "Không hở hang lắm."

Câu trả lời này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Tiêu Hòa cũng ngạc nhiên: "Vậy sao?"

Giang Diệp gật đầu.

Trước đó Từ Nhất Chu nói rất quá đáng, lúc thì nói hở hang, lúc thì nói không mặc quần áo, anh suýt chút nữa tưởng là ảnh cấp ba, kết quả không ngờ chỉ hở eo và bụng.

Đây tính là ảnh khỏa thân sao?

Trước đây khi chưa giải nghệ, anh còn chụp ảnh hở hang hơn thế này, đối với nghệ sĩ mà nói căn bản không tính là gì.

Biết sớm là ảnh như vậy, anh đã không kích động thế rồi.

Giang Diệp trả điện thoại cho Tiêu Hòa, chủ động hỏi: "Tôi còn có ảnh hở hang hơn, cô muốn không?"

Lời này vừa nói ra, cả hậu trường lập tức rơi vào một mức độ im lặng khác.

Tiêu Hòa: "..."

Biết sớm Giang Diệp hoang dã như vậy, cô đã không giấu nữa.

Nhìn Giang Diệp một lúc, chậm rãi gật đầu.

"Muốn."

Nói xong, quay đầu nhìn những người đang hóng hớt, đứng dậy nói: "Chúng ta đến phòng nghỉ nói chuyện."

Hai người vừa đi, nhân viên công tác liền nhỏ giọng bàn tán, liên tục kinh hô.

"Không ngờ Tiêu Hòa bình thường lại open vậy!"

"Người đàn ông đó cũng không nhỏ! Chỉ là nhìn có chút quen mắt, hơi giống minh tinh."

"Thật sự có chút quen mắt, cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu đó..."

Lúc này, Hàn Thành đứng không xa, chứng kiến toàn bộ quá trình.

Anh ta vẫn luôn mong chờ người kia táng bánh kem vào mặt Tiêu Hòa, nhưng không ngờ người ta lại trực tiếp đưa đến tận miệng, chờ hai người lật mặt xé nhau, người ta lại một mặt thẹn thùng.

Thật sự là gặp quỷ.

Vậy mà còn có người chủ động muốn bị quy tắc ngầm.

Kế hoạch của anh ta thất bại, chửi rủa bỏ đi.

Bên kia, Giang Diệp vẫn luôn ghi nhớ lời dạy bảo của Hàn Thành.

Lúc đến phòng nghỉ với Tiêu Hòa, anh liền mở lời: "Vừa nãy ở bên ngoài tôi gặp Hàn Thành, anh ta là cố vấn tình cảm của chương trình này đúng không? Anh ta nhìn người có vẻ khá chuẩn?"

Ví dụ như Tiêu Hòa có ý với anh, ví dụ như ở bên nhau các thứ...

Sau khi bị bức ảnh làm thất vọng, đây là hy vọng cuối cùng của Giang Diệp.

Tiêu Hòa kinh ngạc nhìn anh: "Hàn Thành tuy là cố vấn tình cảm của chương trình nhưng quan điểm có vấn đề, không xứng với hai chữ cố vấn. Lời người đó nói không đáng tin, đặc biệt là về phương diện tình cảm, thành kiến rất lớn, gần đây sụp đổ hình tượng rất nghiêm trọng."

Từ biểu hiện của anh ta trong chương trình Một Nhà Hòa Thuận mấy năm nay có thể thấy được.

Nghe vậy, biểu cảm của Giang Diệp nứt toác, vẻ mặt thất vọng.

"Không thể tin sao?"

Tiêu Hòa gật đầu. "Anh ta có nói gì với anh không?"

Giang Diệp buồn bã lắc đầu: "Có nói một chút nhưng hình như đều là lừa tôi."

Anh có vẻ rất buồn, Tiêu Hòa lại hỏi: "Đúng rồi, anh tìm tôi, rốt cuộc là muốn hỏi tôi chuyện gì? Nếu gặp phải rắc rối gì, tôi có thể giúp anh giải quyết."

Không ngờ Giang Diệp vừa nghe thấy lời này lại càng buồn hơn: "Không sao, bây giờ không có chuyện gì nữa rồi."

Tiêu Hòa có chút nghi hoặc.

Khai thông suốt nửa ngày, sao lại còn phản tác dụng thế này?

Ăn xong bánh kem, Tiêu Hòa tiễn Giang Diệp đi.

Lúc đến, anh vui vẻ hớn hở, sắc mặt hồng hào, không ngờ lúc đi lại lộ rõ thất vọng, vẻ mặt như bị đả kích.

Anh vừa đi, đạo diễn chương trình vội vã chạy đến, đứng ở cửa, tám chuyện nhìn vào bên trong.

"Cô tìm ai?"

Đạo diễn cười nói: "Vừa nãy tôi đi họp, không có ở hậu trường, nghe họ nói có người tìm cô?"

Tiêu Hòa gật đầu: "Cô đến muộn rồi, anh ấy vừa đi."

"Đi rồi sao?" Đạo diễn vẻ mặt thất vọng, tò mò hỏi: "Là nghệ sĩ dưới trướng cô à?"

"Không phải, là biên tập viên của công ty chúng tôi."

Nghe vậy, đạo diễn có chút kinh ngạc.

"Nhưng tôi nghe nói anh ta rất giống một minh tinh nào đó, mọi người đều nói rất quen mắt, tôi còn tưởng là minh tinh từng lên chương trình, vậy mà cô lại không ký hợp đồng với anh ta?"

"Anh ấy chỉ hứng thú với việc biên tập video, hơn nữa còn là biên tập viên nổi tiếng trong giới."

Bình thường Giang Diệp rất ít ra ngoài, lúc rảnh rỗi vẫn luôn ở phòng dựng phim, hầu như không lộ diện, cũng rất ít quan tâm đến chuyện giới giải trí, càng không hứng thú với việc làm minh tinh.

Đạo diễn gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: "Vừa hay chương trình chúng tôi đang tìm biên tập viên, anh ta tên gì?"

"Giang Diệp."

Nghe thấy cái tên này, đạo diễn thất vọng lắc đầu: "Xem ra là họ nhận nhầm người rồi, ca sĩ mà tôi quen biết tên là Giang Tại Châu, nổi tiếng một thời, lúc đó là đỉnh lưu của làng nhạc, chỉ tiếc là sau này hình như xảy ra chuyện phải giải nghệ."

Lúc cô ta nói đến chuyện này, giọng điệu có chút buồn bã, cuối cùng thở dài một hơi, không tiếp tục nói nhiều nữa, chỉ nói với Tiêu Hòa: "Cô đưa số điện thoại của bạn cô cho tôi, tôi hỏi anh ta có muốn đến đây làm việc không."

Tiêu Hòa đưa danh thiếp của Giang Diệp cho đạo diễn, sau khi đạo diễn rời đi, vẫn còn nghĩ đến lời cô ta mới nói, có chút tò mò về ca sĩ tên Giang Tại Châu đó.