Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 176




Chung Tử Xuyên hít sâu một hơi, lúc này mới bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng: "Đội trưởng, chị đã có kế hoạch rồi sao?"

"Nhìn từ dấu vết mà bọn săn trộm để lại, có lẽ chỉ có hai người, muốn bắt bọn chúng thật ra không khó."

Tiêu Hòa nhỏ giọng nói, cẩn thận bàn bạc với cậu ta về đối sách mà mình đã nghĩ ra, mãi đến rạng sáng mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa sáng, chủ nhiệm Thẩm đã dậy rất sớm, mặc dù mấy ngày liên tiếp không có kết quả nhưng vẫn không khiến ông từ bỏ, vẫn tiếp tục hăng hái kêu gọi mọi người, chuẩn bị vào rừng tìm kiếm thêm một lần nữa.

Lúc sắp lên đường, Giang Diệp đi ra nói: "Tôi đi cùng mọi người nhé, mấy đoạn video quay trước đó đã cắt ghép xong rồi, thêm một người thêm một sức mạnh."

Nghe vậy, chủ nhiệm Thẩm gật đầu: "Vậy thì nhanh lên đường đi, tìm được sớm, tôi cũng yên tâm."

Tiêu Hòa chuẩn bị xong đồ đạc, nhìn Chung Tử Xuyên, cố ý hỏi: "Mọi người đã tìm phía nam hòn đảo chưa?"

Chủ nhiệm Thẩm: "Đã tìm một lần, nhưng bên đó trước đây là nơi dân đảo sinh sống, mặc dù bây giờ đã hoang phế nhưng chắc sẽ không có động vật hoang dã xuất hiện, sau đó không đi nữa."

"Đi xem lại đi, lỡ như bỏ sót thì sao?"

Nghe vậy, chủ nhiệm Thẩm suy nghĩ kỹ, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, vẫn nên đi xem lại cho chắc, có một số loài động vật hoang dã cũng rất thích đi dạo ở nơi con người sinh sống, đúng là tôi đã sơ suất."

Nghĩ đến khả năng này, ông ta lập tức tràn đầy nhiệt huyết, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, dẫn theo đội quay phim tiến về phía nam đảo Tiểu Ngư.

Đảo Tiểu Ngư tuy không lớn, nhưng nếu đi dọc theo bờ biển, muốn đến được phía bên kia, ít nhất cũng phải mất nửa ngày, vì vậy mọi người bàn bạc với nhau, dứt khoát đi đường tắt xuyên qua rừng.

Trên đường đi, tiện thể tìm kiếm dấu vết của báo hoa.

Nửa đầu đoạn đường vào rừng, tình hình cũng giống như mấy ngày trước, ngoài một số loài động vật nhỏ, hầu như không thấy bóng dáng của loài săn mồi.

Chỉ có điều địa hình trong rừng gồ ghề phức tạp, không giống như bên ngoài, hai người quay phim khiêng máy, chẳng mấy chốc đã mồ hôi đầm đìa.

Tiêu Hòa quen với con đường kiểu này, đi được nửa đường mà vẫn không thấy chút mồ hôi nào.

Chủ nhiệm Thẩm đi theo sát phía sau.

Ông ta thường xuyên tìm kiếm dấu vết của động vật hoang dã trong nhiều môi trường tự nhiên khác nhau, nhưng hôm nay cũng mệt đến nỗi thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thoải mái của Tiêu Hòa, không khỏi kinh ngạc.

Lúc mới gặp mặt, ông ta hấy Tiêu Hòa dáng người cân đối, còn tưởng thể lực không tốt, không chịu được cường độ quay phim tài liệu, không ngờ bây giờ ngay cả ông ta cũng bị bỏ lại phía sau.

"Thể chất như cô rất thích hợp làm nghề của chúng tôi, ngày nào cũng phải leo núi vượt đèo. Tiêu Hòa, có muốn thử đến Cục Lâm nghiệp không?"

Nghe vậy, mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Tiêu Hòa nhíu mày suy nghĩ một lúc, có vẻ như đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị này, cuối cùng từ chối: "Thôi, làm người đại diện lương cao hơn."

Chủ nhiệm Thẩm không ngờ lý do từ chối của cô lại thẳng thắn như vậy, trợn tròn mắt.

"Lương của Cục Lâm nghiệp cũng không thấp đâu, một tháng ít nhất cũng sáu bảy nghìn."

Tiêu Hòa tính toán, nói: "Không đủ tiền tôi mua gạo."

Chủ nhiệm Thẩm sửng sốt.

"Một mình cô, mua gạo thì tốn bao nhiêu tiền?"

Tiêu Hòa còn chưa kịp nói, Chung Tử Xuyên đi phía sau đã lên tiếng: "Chủ nhiệm, đội trưởng của chúng tôi mua gạo đều là mua theo tấn."

Nghe vậy, chủ nhiệm Thẩm giật mình, không dám tin nhìn thân hình nhỏ nhắn của Tiêu Hòa.

"Sở thích gì thế này? Cô ấy ăn hết được sao?"

Ông ta đang lẩm bẩm, Tiêu Hòa đi trước vẫn không nói gì, cô đang đứng trên một thân cây đổ, quay đầu quan sát đội quay phim phía sau.

Đột nhiên dừng bước, sau đó nhanh chóng quay lại, đi đến trước mặt Giang Diệp đang ở giữa đội hình.

Giang Diệp để máy tính ở căn cứ, không mang theo dụng cụ nhưng lại mang rất nhiều lương khô và nước. Trước khi lên đường, chủ nhiệm Thẩm còn nhét vào ba lô của anh mấy cuốn sách tài liệu dày cộp, nặng trịch như mấy viên gạch.

Tính ra, những thứ anh mang theo thực ra không nhẹ hơn máy quay phim là bao.

Lúc này Giang Diệp đi giữa đội hình, tuy chưa đến mức mệt đến nỗi không đi được, nhưng đầu mũi đã lấm tấm những giọt mồ hôi, dưới ánh nắng mặt trời trong suốt như pha lê.

Tiêu Hòa vừa nhìn thấy, rất nhiệt tình chạy đến giúp đỡ "bắp cải nhỏ" của mình.

"Anh còn đi được không? Có cần tôi giúp anh mang không?"

Giang Diệp thường xuyên tập thể dục, thể lực cũng khá tốt, chỉ vì lần đầu đi trong rừng như thế này, không quen lắm nên mới cảm thấy mệt mỏi gấp bội.

Nghe thấy lời đề nghị của Tiêu Hòa, anh sửng sốt.

Đang định từ chối, Chung Tử Xuyên đi trước nghe thấy tiếng động, kinh ngạc nói: "Đội trưởng, trước đây chị không phải nói, thể chất tốt là gốc rễ của con người sao? Trước đây lúc huấn luyện, chị cũng không giúp em."

Đây là câu nói mà Tiêu Hòa thường hay nói.

Lúc đó, cậu ta vì huấn luyện mà mệt đến nỗi nằm vật ra đất không thể đứng dậy, Tiêu Hòa lạnh lùng đứng bên cạnh, không những không giúp đỡ mà còn bắt cậu ta chạy chậm thêm một km.

Sao đến Giang Diệp, mới vừa chảy hai giọt mồ hôi, cô đã chủ động giúp đỡ rồi?

Tiêu chuẩn kép này quá nghiêm trọng.

Tiêu Hòa quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lùng.

Nói nhảm, Giang Diệp là bắp cải nhỏ, là lương thực tinh thần, là bảo đảm cho bữa ăn sau này, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.

Còn cậu ta ư?

Trong nháy mắt, Chung Tử Xuyên từ trong ánh mắt của cô đọc được sự khinh thường.

Tiêu Hòa không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ nói: "Cậu là nghệ sĩ, thể lực tốt là điều bắt buộc, còn anh ấy thì khác."

Cựu nghệ sĩ Giang Diệp đang lau mồ hôi: "..."

Cảm thấy đầu gối đột nhiên bị b.ắ.n một mũi tên.

Đang xấu hổ, Tiêu Hòa lại hỏi: "Hay là tôi cõng anh qua đó?"

Giang Diệp nghe vậy, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, không biết Tiêu Hòa nhìn ra điểm yếu đuối nào của anh mà lại muốn cõng anh băng rừng.

Vội vàng từ chối.

"Không cần đâu, tôi nặng lắm."

Nghe vậy, Tiêu Hòa suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên đưa tay ra, chưa kịp để Giang Diệp phản ứng, đã trực tiếp đỡ lấy eo anh, hai cánh tay dùng sức nâng lên.

Giang Diệp còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, giây tiếp theo, từ từ cảm thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, càng ngày càng xa, tầm nhìn của anh cũng dần cao lên...

Anh vậy mà bị Tiêu Hòa bế lên?!

Những người trong đoàn quay phim nhìn thấy cảnh này đều ngây người.

Cảnh tượng trước mắt trông đặc biệt kỳ lạ.

Tiêu Hòa có dáng người mảnh mai, vậy mà lại trực tiếp bế bổng Giang Diệp cao hơn mình cả nửa cái đầu, hơn nữa vẻ mặt còn rất thoải mái.

Bọ họ đứng giữa khu rừng, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Là nhân vật chính của sự việc, Giang Diệp lúc này đã ngây người, há hốc mồm quên cả phản ứng, trong đầu hỗn loạn.