Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 161




Tiểu Quai là loài đứng đầu chuỗi thức ăn, chỉ cần mang theo vài sợi lông của nó bên người, dù là loài thú dữ hung dữ đến đâu, chỉ cần ngửi thấy mùi của nó cũng sẽ bị chế ngự.

Cho nên con báo hoa vừa rồi mới ngoan ngoãn như vậy, làm ra tư thế thần phục.

Chung Tử Xuyên nghe vậy, nâng chiếc chuông vàng trong tay, vẻ mặt kích động.

"Tiểu Quai lợi hại thật!"

Tiểu Quai trong không gian nghe thế thì đắc ý ngẩng cao cằm, cái đuôi sau lưng không ngừng vung vẩy.

Tiêu Hòa cười nói: "Cậu cứ mang theo cái chuông này bên người, đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra."

"Được!"

Chung Tử Xuyên nâng niu cất chuông đi.

Lúc này Vệ Thông đi tới, đánh giá Chung Tử Xuyên từ trên xuống dưới, sau khi xác định không có chuyện gì mới yên tâm.

"May mà cậu không sao, nếu không tôi sẽ hối hận cả đời mất! Kỳ lạ thật, trước đây lúc tiến hành khảo sát địa hình, chưa từng nghe nói trên đảo có báo, xem ra không thể tiếp tục ghi hình được nữa. Tôi sẽ bảo nhân viên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi hòn đảo này."

Mặc dù anh ta rất muốn rửa sạch tiếng xấu của chương trình Cầu Sinh mùa trước, nhưng phải đặt sự an toàn của mọi người lên hàng đầu.

Lúc trước ê-kíp chương trình không điều tra kỹ, dẫn đến tình trạng như hôm nay, anh ta hối hận không kịp, càng không dám ở lại thêm một ngày nào nữa.

Tiêu Hòa suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu bây giờ rời đi, ê-kíp chương trình có dự định gì không?"

Vệ Thông lắc đầu, vẻ mặt chán nản: "Toàn bộ số tiền công ty cấp đã chi tiêu gần hết, nếu bây giờ rút lui, rất có thể ê-kíp chương trình sẽ không thể tiếp tục ghi hình."

Nói đến đây, anh ta thở dài: "Nhưng so với chuyện này, tôi lại lo con báo đó sẽ quay lại làm hại người."

Những chuyện xảy ra tối nay đã đủ kỳ lạ rồi, Chung Tử Xuyên may mắn mới có thể sống sót sau khi đối mặt với mãnh thú, nếu xảy ra lần nữa, chắc chắn sẽ không gặp may như vậy.

Anh ta không dám mạo hiểm.

Tiêu Hòa nghe vậy thì nhíu mày.

Nếu bây giờ ê-kíp chương trình rời đi, vậy chẳng phải những buổi huấn luyện đặc biệt trước đây dành cho Chung Tử Xuyên đều trở nên vô ích sao?

Hơn nữa, vất vả lắm mới giúp cậu ta tìm được một chương trình có thể tham gia, nếu bây giờ hủy bỏ, sẽ phải đối mặt với việc vi phạm hợp đồng, cậu ta không còn nhiều thời gian để loay hoay nữa.

"Đạo diễn, anh không cần lo lắng, con báo hoa đó sẽ không quay lại đâu."

Giọng điệu cô chắc chắn, Vệ Thông kinh ngạc nhìn sang.

"Sao cô dám chắc như vậy?"

Tiêu Hòa nói: "Chúng ta có thể đợi thêm một ngày nữa, xem nó có xuất hiện không, nếu xảy ra bất kỳ chuyện bất trắc nào, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Nghe vậy, Vệ Thông do dự.

Anh ta nhớ lại cảnh tượng Tiêu Hòa đối mặt với con báo trong túp lều tre vừa rồi, cô không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại con báo đó lại từ từ thần phục, sợ hãi đến mức co rúm đuôi.

Một con báo hoa cái hung dữ như vậy mà lại sợ một con người, nói ra có lẽ sẽ không ai tin.

Nhưng những chuyện xảy ra tối nay, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến.

Trên người Tiêu Hòa có một sức mạnh kỳ lạ, khi ẩn mình thì ôn hòa vô hại, nhưng khi bộc lộ ra, lại giống như bảo kiếm xuất sao, sắc bén bức người.

Anh ta suy nghĩ một lúc, trong lòng không ngừng cân nhắc, cuối cùng cũng gật đầu.

"Được! Vậy đợi thêm một ngày nữa, tôi sẽ bảo mọi người lắp đặt camera hồng ngoại xung quanh, nếu phát hiện chúng quay lại, chúng ta sẽ lập tức rút lui!"

Nói xong, lập tức dẫn người hành động.

Hôm nay Chung Tử Xuyên một mình sinh hoạt trên đảo cả ngày, vừa mới vào trạng thái, còn được vuốt ve con mèo lớn mềm mại, bây giờ cậu ta không muốn rời đi chút nào.

Cậu ta lo lắng hỏi: "Đội trưởng, phải làm sao bây giờ? Nếu con báo hoa đó chạy tới nữa, chúng ta phải quay về mất."

Ánh mắt Tiêu Hòa dừng lại ở nơi sâu trong khu rừng tối đen, trong mắt phản chiếu ánh trăng, tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

"Bắt đầu từ tối nay, sẽ không có bất kỳ con thú nào dám bước vào khu vực này."

Chung Tử Xuyên mở to mắt: "Chị định làm gì?"

Tiêu Hòa cười một tiếng, hai tay chắp sau lưng: "Tuần tra."

Tối hôm đó, mọi người đều lần lượt đi ngủ, Tiêu Hòa lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ, mượn ánh trăng lạnh lẽo tiến sâu vào trong khu rừng.

Đến nơi không có người, cô nhanh chóng thả Tiểu Quai ra, nhảy lên lưng nó, vuốt ve tai Tiểu Quai.

"Chạy một vòng quanh đây, để lại mùi của mày."

Tiểu Quai vẫy đuôi, lập tức chạy như bay.

Thân hình như một ngọn núi nhỏ, lúc này trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ có thể nghe thấy tiếng chân chạy trên lá cây xào xạc.

Khu rừng vốn yên tĩnh dưới màn đêm trở nên hỗn loạn.

Bất cứ nơi nào Tiểu Quai đi qua, tất cả các loài động vật đều sợ hãi run rẩy, một số loài động vật nhỏ vô hại co rúm trong ổ, không dám ra ngoài.

Thằn lằn, báo hoa và một số loài động vật ăn thịt khác đều bị đuổi đến một chỗ ở giữa khu rừng.

Loài thú có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ như chúng, nếu bình thường vô tình chạm mặt, chắc chắn sẽ đánh nhau không khoan nhượng, nhưng hôm nay bọn chúng lại run rẩy chen chúc vào nhau, nằm phục trên mặt đất tìm hơi ấm đồng loại, nương tựa như thể đã bị một thứ gì đó dọa sợ.

Trước mặt chúng là một con hamster khổng lồ tỏa ra uy áp mạnh mẽ, khiến tất cả các loài động vật không dám ngẩng đầu.

Tiêu Hòa nhảy xuống khỏi lưng hamster, đôi chân nhẹ nhàng đáp xuống đất, trong lòng ôm con non của báo hoa, dùng ngón tay trêu chọc ria mép nó.

Trong số tất cả các loài động vật, chỉ có nó là còn quá nhỏ, vẫn dám đùa nghịch trong tay Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa đứng dưới ánh trăng, nhìn những con thú đang nằm phục trước mặt, ánh mắt cô lạnh lẽo tựa như chúa tể của muôn loài.

"Trong nửa tháng tới, các ngươi không được vào bên trái của hòn đảo, chỉ được hoạt động ở nửa bên phải và không được làm hại bất kỳ ai."

Cô nhàn nhạt đặt ra quy tắc, không lo chúng không hiểu.

Tiểu Quai đã rải mùi của mình lên tất cả các khu vực mà ê-kíp chương trình sẽ đặt chân đến, nếu chúng vô tình lại gần, sẽ lập tức cảm nhận được áp lực từ loài săn mồi hàng đầu, sau đó nhanh chóng chạy trốn.

Mùi này sẽ kéo dài khoảng nửa tháng, đến lúc đó ê-kíp chương trình ghi hình xong rời đi, mùi sẽ tản dần, chúng có thể tự do hoạt động.

Có lớp bảo vệ này, ê-kíp chương trình không còn phải lo lắng bị quấy rầy nữa.

Tiêu Hòa vừa nói, vừa dùng ngón tay trêu chọc chú báo con trong lòng.

"Lần sau mày không được chạy lung tung nữa."

Con báo hoa nghe không hiểu, đôi mắt ngây thơ nhìn cô, vẫy đuôi làm nũng, coi ngón tay Tiêu Hòa là con mồi, lắc lư lao tới, không bắt được ngón tay, ngược lại còn tự ngã lăn ra bốn chân chổng trời.

Thật sự rất đáng yêu, không trách được Chung Tử Xuyên lại thích như vậy.

Tiêu Hòa không nhịn được đưa tay nắm lấy miếng đệm thịt của nó chơi đùa, vuốt ve hai cái lỗ tai, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của con báo mẹ, cuối cùng mới đặt nó xuống đất.