Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 147




Nói xong, cô đứng dậy rời đi.

Vừa bước ra khỏi văn phòng của anh Kiếm, cô đã thấy một người đàn ông trung niên đứng trước cửa, tóc tai bù xù, sắc mặt hốc hác, trông có vẻ tiều tụy.

Anh ta nắm chặt mấy tập tài liệu trong tay, vì dùng lực quá mạnh nên giấy bị nhàu nát.

Vừa thấy họ đi ra, anh ta vội vàng bước đến trước mặt anh Kiếm, mang theo sự mong đợi tha thiết.

"Anh Kiếm, tôi đã viết xong quy trình chương trình, anh xem giúp tôi xem có thể quay được không."

Anh Kiếm vừa nhìn thấy anh ta đã thở dài.

"Tôi sẽ xem giúp anh, nhưng có tìm được người hay không thì chưa chắc."

Nhận được câu trả lời này, người đàn ông trung niên nở một nụ cười cay đắng.

"Nếu chương trình này không được, tôi sẽ nghĩ đến chương trình tiếp theo."

Nói xong, anh ta trịnh trọng giao tập tài liệu trong tay cho anh Kiếm rồi mới quay người rời đi, vai rũ xuống, bóng lưng buồn bã.

Tiêu Hòa nhìn dáng vẻ của người đàn ông đó, cảm thấy có chút quen mắt: "Anh ta là ai?"

"Vệ Thông, trước đây từng quay chương trình tạp kỹ Cầu Sinh mùa thứ nhất, chắc em đã từng thấy."

Tiêu Hòa gật đầu.

Không chỉ từng thấy, cô còn từng theo dõi một thời gian.

Cầu Sinh là một chương trình tạp kỹ về sinh tồn ngoài trời, trong thế giới tạp kỹ muôn hình vạn trạng hiện nay, chương trình này được coi là độc nhất vô nhị.

Chương trình mời một số nghệ sĩ tham gia cuộc sống ngoài trời trong vòng hai tuần, không có nước, không có điện, cắt đứt mọi cách liên lạc với thế giới bên ngoài, để các nghệ sĩ tự tìm cách sinh tồn ngoài trời, thể hiện trạng thái sinh tồn chân thực nhất.

Trừ khi bất đắc dĩ, ê-kíp chương trình sẽ không giúp đỡ.

Khi chương trình vừa được chuẩn bị, nó đã ngay lập tức nhận được sự chào đón của đông đảo khán giả, ngay cả Giải Trí Lam Tinh cũng rất coi trọng, đầu tư rất nhiều tiền, mời các minh tinh nổi tiếng tham gia, muốn tạo nên một chương trình bùng nổ.

Nhưng sau khi phát sóng, mọi chuyện lại hoàn toàn khác so với những gì họ tưởng tượng.

Những khách mời mà chương trình mời đều là những người không chịu được khổ, quen được người khác hầu hạ, căn bản không chịu được cảnh không có nước, không có điện, còn phải tự giải quyết chuyện ăn mặc ở.

Vì vậy, trong chương trình phát sóng, thường xuyên có thể thấy các khách mời nổi giận, cuối cùng ê-kíp chương trình liên tục mở cửa sau.

Khi mùa thứ nhất kết thúc, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Khán giả trách các khách mời không biết nỗi khổ của người khác, các khách mời trách ê-kíp chương trình quá tàn nhẫn, bản thân đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy, ngược lại còn mất fan, Giải Trí Lam Tinh lỗ vốn, cuối cùng đưa chương trình này cùng với đạo diễn vào lãnh cung.

"Mùa trước kết quả thê thảm như vậy mà Vệ Thông vẫn không chịu từ bỏ, anh ta muốn sản xuất Cầu Sinh mùa thứ hai, nói là muốn rửa sạch tiếng xấu của mùa thứ nhất. Nhưng anh ta căn bản không tập hợp đủ khách mời, thường hay tới tìm anh nhờ giúp đỡ."

Hai tuần cách ly với thế giới bên ngoài, cuộc sống ngoài trời lại gian khổ và khó khăn, mấy khách mời tham gia lần trước về nhà đã phải mất một thời gian dài tĩnh dưỡng mới có thể hồi phục lại trạng thái.

Những nghệ sĩ khác nghe nói như vậy thì ai còn muốn tham gia nữa?

Huống hồ, vì sự thất bại của mùa thứ nhất, Giải Trí Lam Tinh không cấp nhiều tiền cho chương trình này, căn bản không thể mời được những minh tinh nổi tiếng nào.

"Theo anh thấy là Vệ Thông quá cố chấp, cho dù có quay mùa thứ hai thì chắc chắn cũng thất bại."

Tiêu Hòa nghe rất chăm chú, nhận lấy tập tài liệu trên tay anh Kiếm, lật ra xem.

Có thể thấy đạo diễn rất dụng tâm với chương trình này, trên đó ghi chú chi tiết rất nhiều thông tin, đặc sắc của chương trình, địa điểm quay và đặc sắc của từng phân đoạn.

Một tập tài liệu dày cộp, cầm trên tay nặng trịch.

Nhưng tầm mắt của Tiêu Hòa lại bị một câu ở trên đó thu hút:

[Mùa thứ hai sẽ thay đổi trạng thái sống tập thể của mùa thứ nhất, đổi thành nghệ sĩ sống một mình, đơn độc hoàn thành thử thách sinh tồn ngoài trời trong vòng hai tuần, tăng tính thử thách và điểm hấp dẫn.]

Một mình?

Sống một mình?

Trong lòng cô khẽ động, hỏi: "Chương trình này sẽ cung cấp đạo cụ cho khách mời chứ?"

Anh Kiếm lắc đầu: "Đây chính là vấn đề, Vệ Thông quá cố chấp, giả vờ trước ống kính không phải là được rồi sao. Chỉ đưa một con dao, một sợi dây thừng, thêm một vài thứ linh tinh thì làm được gì? Những minh tinh đó rất nhiều người lớn lên ở thành phố, tự chăm sóc mình còn không xong, ở ngoài tự nhiên biết sống thế nào?"

Yêu cầu của chương trình quá cao, nghệ sĩ căn bản không làm được.

Tiêu Hòa: "Hiện tại chương trình này còn thiếu mấy khách mời?"

"Một người, hai người khác không biết anh ta tìm ở đâu ra."

"Chỉ còn thiếu khách mời thôi sao? Công ty đã đồng ý quay rồi à?"

Anh Kiếm gật đầu: "Đã đồng ý rồi, hình như là thấy chương trình này chắc chắn không đủ khách mời nên mới viết trước một tờ séc khống."

Nghe vậy Tiêu Hòa mới yên tâm.

"Như vậy thì em yên tâm rồi."

Anh Kiếm có chút nghi hoặc, đang định hỏi cô yên tâm cái gì thì đột nhiên thấy Tiêu Hòa bước nhanh đi tới chỗ Vệ Thông.

Vệ Thông sau khi nộp xong tài liệu, vốn đã chuẩn bị rời đi, ở ngoài thang máy thì bị Tiêu Hòa gọi lại.

Không biết nói gì, chỉ thấy Vệ Thông vừa nghe xong lời cô nói, mắt lập tức sáng lên, kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Hòa lắc lên lắc xuống, cả người như sống lại trong nháy mắt.

Từ xa, anh Kiếm thậm chí còn có thể thấy trong mắt anh ta lấp lánh lệ.

Tiêu Hòa đưa cho anh ta một tập tài liệu, sau đó mới quay người trở về.

"Hai người nói gì vậy?" Anh Kiếm lập tức hỏi.

Tiêu Hòa: "Em đưa thông tin của Chung Tử Xuyên cho đạo diễn Vệ, giúp cậu ta đăng ký tham gia Cầu Sinh."

"Cái gì?! Em nghĩ gì vậy?"

Anh Kiếm vẻ mặt không thể tin nổi, kinh ngạc nói: "Nãy giờ anh nói với em nhiều vậy đều vô ích hết hả? Chương trình đó cực khổ lắm, người bình thường căn bản không làm được, đi một lần là mất một lớp da."

"Anh hiểu rồi, em có thù với Chung Tử Xuyên nên cố ý trả thù cậu ta đúng không?"

Gần đây, vì lời nhờ vả của Vệ Thông, anh Kiếm vẫn luôn giúp anh ta tìm kiếm khách mời, nhưng cho dù dựa vào mối quan hệ của mình, đi hỏi khắp nơi thì cũng không có một người đại diện nào đồng ý.

Họ đều nói: "Nghệ sĩ tôi dẫn dắt là bảo bối của tôi, không thể để cậu ấy tham gia chương trình đó chịu khổ."

Tiêu Hòa thì ngược lại, không trốn tránh mà còn chủ động tiến lên.

Tiêu Hòa lại cười rất bình tĩnh: "Em đã xem kỹ lịch trình của chương trình, đây là chương trình phù hợp nhất với Chung Tử Xuyên rồi."

"Cầu Sinh" cần phải quay ở một hòn đảo không người, ê-kíp chương trình chỉ phụ trách quay, sẽ không giao lưu với khách mời, mỗi khách mời cũng độc chiếm một khu vực, không tiếp xúc với nhau.