Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 129




Anh ta làm người đại diện hơn mười năm, chưa từng tham gia bất kỳ khoản đầu tư nào, trong lòng có chút do dự.

Chưa nói đến việc kịch bản Đao Khách này hiện tại đang có tiếng xấu, chỉ nói đến danh sách diễn viên mà Tiêu Hòa đưa ra, nhìn qua thì Từ Nhất Chu là người nổi tiếng nhất trong số đó, những người khác không phải là diễn viên đóng thế thì cũng là những người mờ nhạt trong giới giải trí nhiều năm, không ai biết đến.

Bộ phim Vùng Đất Zombie trước đó có thể thành công, là do thời thế thuận lợi.

Phép màu chỉ có thể có một, sao có thể dễ dàng sao chép như vậy?

Anh Kiếm tính toán trong lòng, bộ phim này nhiều khả năng sẽ lỗ, những người chọn đầu tư có lẽ chỉ muốn thực hiện ước mơ võ hiệp của mình.

Anh ta không có ước mơ võ hiệp gì cả.

Nhưng Tiêu Hòa khó khăn lắm mới mở lời, lại còn nhìn mình với vẻ mặt mong đợi, anh ta thực sự không tiện từ chối.

"Vậy... Anh cũng đầu tư hai trăm ngàn?"

Con số này đối với việc quay phim thì không nhiều, nhưng anh Kiếm hoàn toàn là nể mặt Tiêu Hòa, coi như là tiền có đi mà không có về.

Tiêu Hòa cũng không chê, có một phần là một phần.

"Được."

Sau đó trực tiếp lấy ra từ trong túi một bản hợp đồng đầu tư, để anh Kiếm ký tên.

Anh Kiếm mơ hồ ký xong, có chút ngây người.

Tiêu Hòa rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.

"Trước đây khi Chử Thiên Minh lừa người khác đầu tư, có phải cũng giống hệt em bây giờ không?"

Tiêu Hòa liếc anh ta một cái.

"Không, anh ta còn phải mời khách ăn cơm, còn phải nói lời ngon tiếng ngọt, cười nịnh nọt diễn trò, em thì không cần, em trực tiếp bắt người ta ký tên."

Anh Kiếm: "...."

Sao anh ta lại cảm thấy cô còn hung dữ hơn Chử Thiên Minh nhỉ?

Ký xong hợp đồng, Tiêu Hòa lại đi mời gọi mấy đồng nghiệp, đối phương vừa nghe cô nói xong, lập tức lùi lại ba bốn bước, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, vẻ mặt "Cô là kẻ lừa đảo".

Nếu Từ Nhất Chu có được sự tỉnh táo này như mấy người họ, có lẽ lúc trước cũng sẽ không bị lừa.

Tiêu Hòa cầm kịch bản, chuẩn bị ăn cơm xong rồi đến công ty lùa gà, kéo được một người tính một người.

Ăn xong, Giang Diệp ngồi đối diện, do dự một lúc lâu: "Anh Kiếm nói cô đang tìm người đầu tư?"

Tiêu Hòa thẳng thắn gật đầu: "Tôi đã mua được kịch bản Đao Khách, đang chuẩn bị chuyển thể thành phim."

Nói xong, thấy Giang Diệp muốn nói lại thôi, có vẻ hơi khó xử, Tiêu Hòa còn tưởng anh cũng giống như những người khác trong công ty, lo lắng cô sẽ đi vào vết xe đổ của Chử Thiên Minh.

"Anh yên tâm, tôi không lừa đảo."

Không ngờ Giang Diệp lại nói: "Tại sao không tìm tôi?"

Anh hỏi câu này, mái tóc bồng bềnh rũ xuống, nhìn thoáng có hơi buồn.

Tiêu Hòa ngẩn người.

Giang Diệp lại nói: "Tôi nghe họ nói cô đã hỏi 80% nhân viên trong công ty, nhưng vẫn không tìm tôi."

Anh Kiếm vừa ký xong hợp đồng đã gọi điện cho anh.

Trong điện thoại khóc lóc thảm thiết, nói rằng hai trăm ngàn của mình có thể sẽ đổ sông đổ bể, còn nhắc nhở anh, nếu Tiêu Hòa đến tìm anh đầu tư, nhất định không được để tình cảm làm mờ mắt, phải nghiêm khắc từ chối.

Vì vậy, Giang Diệp đã gấp rút kiểm tra tiền tiết kiệm của mình, sau đó háo hức chờ Tiêu Hòa đến tìm anh.

Chờ cả buổi sáng, cô vẫn không đến.

Ra ngoài hỏi thăm, hơn 80% nhân viên đều đã được Tiêu Hòa tìm đến, chỉ có anh là không.

"Anh buồn vì chuyện này ư?" Tiêu Hòa ngạc nhiên nhìn Giang Diệp.

Giang Diệp gật đầu.

Thẻ ngân hàng trong ví đã rục rịch cả buổi sáng.

Tiêu Hòa giải thích: "Những người tôi tìm đều là nhân viên lâu năm của công ty, đảm bảo có đủ tài sản để đầu tư. Anh là biên tập viên, lương không cao nên tôi mới không tìm anh."

Nghe vậy, Giang Diệp câm nín.

Anh là biên tập viên thì đúng là lương không cao, nhưng thu nhập khi còn làm ca sĩ của anh rất cao!

"Tôi có một ít tiền nhàn rỗi, thực ra đang định đầu tư."

Tiêu Hòa không ngờ rằng sáng nay mình đã nói hết nước miếng mà không ai tin, Giang Diệp lại tự động đưa tới tận cửa.

"Là bộ phim mà Từ Nhất Chu bị lừa trước đây phải không?" Giang Diệp hỏi.

"Đúng vậy."

"Tôi có thể xem kịch bản trước không?"

Một bộ phim có thành công hay không, kịch bản chiếm yếu tố lớn nhất, tiếp theo mới đến đạo diễn và diễn viên.

Giang Diệp không vì Tiêu Hòa mà đầu tư mù quáng, mà là xem kỹ kịch bản trước, nghiên cứu xong mới cân nhắc trong lòng.

"Thế nào? Kịch bản này không tệ chứ?" Tiêu Hòa sốt ruột hỏi.

Giang Diệp khẽ gật đầu, trực tiếp nói: "Tôi đầu tư hai mươi triệu."

"Đây là số tiền nhàn rỗi mà anh nói?" Tiêu Hòa có chút kinh ngạc.

Trong suy đoán của cô, thu nhập công việc của Giang Diệp không cao, nhưng anh lại sống trong một khu dân cư đắt đỏ, mỗi ngày hẳn phải sống những ngày tháng vất vả trả tiền nhà, vì vậy cô mới thỉnh thoảng cho anh một hoặc hai bao gạo để giúp đỡ.

Nhưng không ngờ, anh vừa mở miệng đã là hai mươi triệu, trong nháy mắt đã khiến cho số vốn làm phim tăng gấp đôi.

Giang Diệp khiêm tốn cười cười: "Khi làm công việc trước đây, tôi đã tiết kiệm được một ít tiền."

Cộng thêm những năm qua giải nghệ, anh thường xuyên đầu tư vào nhiều thứ, tài sản dưới tên anh đã tăng gấp mấy lần, hai mươi triệu đối với anh không phải là quá nhiều.

"Anh đã xem kịch bản rồi mới đưa ra quyết định phải không?" Tiêu Hòa xác nhận một lần nữa.

Giang Diệp gật đầu: "Nếu kịch bản không hay, tôi sẽ không đầu tư một xu."

Anh tuy thích Tiêu Hòa, nhưng sẽ không thiên vị trong chuyện này.

Nghe vậy, Tiêu Hòa mới thực sự yên tâm.

"Được! Tôi có thể đảm bảo, khoản đầu tư này tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng!"

Sau khi gom đủ toàn bộ số vốn, đoàn phim Đao Khách chính thức bấm máy.

Bộ phim này từ thời Chử Thiên Minh đã bắt đầu chuẩn bị, đến nay đã gần hai năm trôi qua, tất cả mọi người đều sắp từ bỏ, cho đến khi Tiêu Hòa dẫn theo diễn viên và đạo diễn quay trở lại phim trường.

Tất cả nhân viên công tác trong đoàn phim nhìn thấy cô đều không dám tin.

Nhân viên hậu trường trước đây khuyên Tiêu Hòa rời đi vừa liếc mắt đã nhận ra cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cô… không phải là nhân viên khuân vác trước đây sao?"

Người này làm việc trong đoàn phim một thời gian, năng lực mạnh, làm việc cũng nghiêm túc,nhưng có một ngày lại đột nhiên biến mất.

Nhân viên hậu trường còn tưởng rằng cô đã nghe lời khuyên của mình nên mới lựa chọn rời đi.

Mãi cho đến khi cô quay lại, nhìn kỹ, anh ta mới phát hiện ra nhân viên khuân vác này mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Ngũ quan vẫn là ngũ quan đó, nhưng trong mắt không còn sự nhút nhát và hoang mang, ngược lại là thần thái kiên định mang theo khí thế sắc bén, chỉ cần đứng ở đó cũng khiến người ta không thể bỏ qua cô.

Hơn nữa quan trọng hơn là những diễn viên đi theo cô vào đây, vậy mà đều lấy cô làm trung tâm, nghe theo sự chỉ huy của cô.