Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 122




"So với số tiền bị lừa, anh lại thấy bất ngờ vì Từ Nhất Chu là người do em dẫn dắt vậy mà cũng bị lừa, lâu rồi anh chưa thấy em lật xe đấy.”

Anh ta nói đến đây thì nở nụ cười không đứng đắn, tiếp tục nói: "Điều làm anh ngạc nhiên nhất là, em phát hiện Từ Nhất Chu bị lừa mà lại không chạy qua đó ngay trong đêm, đánh cho đoàn phim đó một trận, ép chúng nhả tiền ra, quả thực là mặt trời mọc đằng tây."

Sức chiến đấu của Tiêu Hòa, lại thêm ba người dưới quyền cô, chặn người g.i.ế.c người, chặn Phật g.i.ế.c Phật, trực tiếp quét sạch cả phim trường cũng không thành vấn đề.

Yên tĩnh như vậy, hoàn toàn không giống phong cách của cô.

Tiêu Hòa cau mày: "Em là người bạo lực như vậy sao?"

"Phải."

Anh Kiếm trả lời chắc nịch, quay đầu nhìn ra ngoài hỏi: "Từ Nhất Chu đâu?"

"Đang ngủ."

Anh Kiếm nghe vậy, biểu cảm càng thêm kinh ngạc: "Em không phạt cậu ta còn để cậu ta đi ngủ nghỉ, từ bao giờ em lại trở nên chu đáo thế hả?"

Nghe vậy, Tiêu Hòa cười một tiếng, để lộ hàm răng trắng toát: "Ai nói ngủ không phải là hình phạt? Anh nói cho em biết trước, Chử Thiên Minh này là thế nào?"

Anh Kiếm thở dài: "Gặp phải anh ta, coi như là Từ Nhất Chu xui xẻo."

Chử Thiên Minh đúng là một đạo diễn, trước đây đã từng quay hai bộ phim, thành tích rất bình thường nhưng vẫn xem như có quy củ.

Nhưng từ năm ngoái, anh ta đột nhiên bỏ ra giá cao mua bản quyền Đao Khách, nắm trong tay bản quyền thì bắt đầu chiêu mộ diễn viên mới, tuyên bố sẽ đưa họ lên hàng ngôi sao.

Tiểu thuyết Đao Khách rất nổi tiếng, cộng thêm Chử Thiên Minh thực sự có một đoàn phim, trước đây cũng từng quay phim nên rất nhiều diễn viên mới đều dễ bị lừa.

Đến khi ký hợp đồng lại nói rằng đoàn phim thiếu vốn, hy vọng diễn viên có thể đầu tư, trở thành cổ đông, cuối cùng đợi đến khi phim chiếu rạp thì chia lợi nhuận.

Số tiền anh ta yêu cầu thường không nhiều, để diễn viên tùy theo khả năng, vì vậy không ít người tin tưởng mà ký hợp đồng chuyển tiền.

Nhưng sau khi chuyển tiền, anh ta không bắt đầu quay phim, liên tục trì hoãn.

Vì hợp đồng không đề cập đến thời gian quay phim nên dù diễn viên có phát hiện ra cũng không có cách nào, chỉ có thể thúc giục hết lần này đến lần khác, rồi bắt đầu chờ đợi dài đằng đẵng.

"Bản quyền Đao Khách chính là con át chủ bài lớn nhất của Chử Thiên Minh, hơn nữa người này rất thông minh, mặc dù là một trò lừa đảo nhưng dù là đoàn phim hay diễn viên, anh ta đều thực hiện theo quy trình bình thường."

"Tất cả danh tính và tin tức liên quan đều có thể tra cứu trên mạng. Mỗi diễn viên ký hợp đồng với anh ta đều đóng những vai khác nhau, không trùng lặp, điểm này cũng không cấu thành tội lừa đảo."

"Những gì anh ta làm, chính là sau khi thu nạp vốn thì hoãn quay phim vô thời hạn. Diễn viên mà anh ta chiêu mộ hiện tại, hẳn là sắp đủ cho cả bộ phim rồi nhỉ?"

Anh Kiếm thở dài.

Dù sao thì hoãn quay phim trong giới điện ảnh là chuyện rất bình thường, cho dù có bắt được anh ta biển thủ thì hợp đồng cũng đã né tránh được điểm này.

"Gặp phải anh ta, chỉ có thể tự nhận xui xẻo, coi như bỏ tiền ra mua một bài học."

Ánh mắt Tiêu Hòa lạnh lùng, chậm rãi nói: "Anh biết năm triệu có thể mua được bao nhiêu gạo không?"

"Cái gì?" Anh Kiếm ngẩn ra.

Trong mắt Tiêu Hòa, tiền bạc đều được tính bằng gạo sao?

Tiêu Hòa tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này thì làm sao xứng với danh hiệu người đại diện vàng của em?"

Anh Kiếm: "..."

"Xin hỏi, danh hiệu này là ai phong cho em?"

Tiêu Hòa cầm hai bản hợp đồng trên bàn, cẩn thận lật xem.

"Nghe anh nói vậy, em lại thấy tò mò đây rốt cuộc là đoàn phim như thế nào."

Buổi chiều, Tiêu Hòa mở cửa căn nhà gỗ trong căn cứ huấn luyện, ánh nắng chiếu vào, Từ Nhất Chu đang ngồi bên trong.

Lúc này, biểu cảm của cậu ta đã tê liệt, trên tay cầm một chiếc lược nhỏ, cơ thể cứng đờ, chú chuột hamster to lớn dựa vào người cậu ta, vừa lăn lộn vừa dùng đầu húc vào chiếc lược trên tay Từ Nhất Chu, thúc giục cậu ta tiếp tục chải lông.

Lỗ tai Tiểu Quainhọn hoắt, thỉnh thoảng lại giật giật, đôi mắt đậu xanh đầy vẻ mong đợi, toàn thân viết đầy sự đáng yêu, nhưng Từ Nhất Chu lại không thưởng thức nổi.

Trong mắt cậu ta chỉ có đầy kinh hoàng.

Chải lông cho chuột hamster cả một buổi tối, còn đáng sợ hơn cả gặp ma!

Tiểu Quai phấn khích vì được chải lông, nó còn há to miệng, âu yếm ngậm tay Từ Nhất Chu làm nũng, giống hệt mèo con.

Nhưng mèo con chỉ có thể ngậm một ngón tay, còn Tiểu Quai thì có thể ngậm cả cánh tay của người ta vào.

Lúc há to miệng, Từ Nhất Chu thậm chí còn có thể nhìn thấy amidan của nó!

"Suy nghĩ kỹ chưa?" Tiêu Hòa đứng ở cửa hỏi.

Từ Nhất Chu vội vàng gật đầu, chạy đến kéo Tiêu Hòa không buông tay: "Em đúng là đồ ngu, em hồ đồ rồi, tối hôm qua em đã nghĩ thông suốt, Chử Thiên Minh cố ý lừa tiền của em, em chỉ nghĩ đến việc vào đoàn phim đóng phim, vậy mà lại bị lừa. Đội trưởng, sau này em chỉ nghe lời chị, chị bảo em vào đoàn phim, em mới vào đoàn phim, ai nói cũng không nghe!"

Cậu ta khóc nức nở.

Tiêu Hòa nhìn dáng vẻ của cậu ta, xác định sau này nếu Từ Nhất Chu gặp lại tình huống tương tự, cậu ta sẽ lập tức nghĩ đến chú chuột hamster khổng lồ, chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cuối cùng mới gật đầu.

"Ra ngoài đi."

Từ Nhất Chu như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài, quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Quai vẫn luôn đi theo sau mình, hai chân trước co lại, đôi mắt đậu xanh nhìn cậu ta mang theo mong đợi.

Nhìn đến nỗi cậu ta phát hoảng.

"Tại sao nó lại đi theo em?" Từ Nhất Chu căng thẳng hỏi.

Tiêu Hòa nhìn một cái, giải thích: "Chúc mừng cậu, cậu đã chải lông cho nó cả một buổi tối, bây giờ nó thích cậu rồi."

"..."

Từ Nhất Chu sụp đổ.

Còn có lý lẽ này sao?

Cậu ta căng thẳng đi sang một bên, dè dặt hỏi: "Đội trưởng, chúng ta có đến đồn cảnh sát không?"

Sau khi nhận ra Chử Thiên Minh là kẻ lừa đảo, bây giờ bụng Từ Nhất Chu đầy lửa giận, chỉ muốn đưa Chử Thiên Minh vào tù, rồi đòi lại tiền của mình.

Không ngờ Tiêu Hòa lại lắc đầu: "Bây giờ tôi muốn cậu vào đoàn phim."

Mặt Từ Nhất Chu đầy vẻ nghi hoặc: "Vào đoàn phim nào?"

Tiêu Hòa: "Đao Khách."

Cô vừa nói vừa giũ tờ thông báo tuyển dụng mới nhận được hôm nay, trên đó viết vài dòng chữ:

Đoàn phim Đao Khách

Tuyển dụng nhân viên khuân vác lương theo thỏa thuận.

Để khiến đoàn phim có vẻ chân thật hơn, có thể lừa được nhiều diễn viên mới vào nghề hơn, Chử Thiên Minh đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Anh ta không chỉ mua bản quyền Đao Khách, mà còn có một đoàn phim nhỏ hơn mười người, bên trong đủ các loại công việc, thường xuyên đóng quân tại phim trường.