Xuyên Không Tôi Muốn Ly Hôn Với Bá Đạo Tổng Tài

Chương 77: Chương 77





Xe cấp cứu chuyển thẳng Hi Văn đến bệnh viện, bác sĩ y tá ở bên trong nhanh chóng chạy ra đón tiếp bệnh nhân, vị bác sĩ lớn tuổi năm đó giúp Hi Văn trị vết thương ở chân cũng có mặt, ông bắt gặp Tề Ân cùng với mấy y tá đẩy một cô gái trên chiếc băng ca với sắc mặt nhợt nhạt, ông thảng thốt.

" Tề tổng? Thiếu phu nhân...cô ấy...cô ấy lại làm sao nữa vậy? "
" Mau, mau chóng kiểm tra xem cô ấy thế nào, khi không đột nhiên lại ngất đi, bác sĩ ông mau khám cho cô ấy đi.

"
Từ trước đến nay số lần ông ấy gặp anh đếm trên đầu ngón tay nhưng đặc biệt cứ mỗi lần gặp thì là đều trong tình trạng Hi Văn xảy ra chuyện, hết gãy chân lại đến ngất xỉu, lần nào Tề Ân đến gặp ông đều là hốt hoảng gấp gáp bảo ông xem bệnh cho cô.

" Được rồi Tề tổng, cậu chờ ở đây tôi vào trong kiểm tra xem tình hình của thiếu phu nhân thế nào.

"
Tề Ân lại phải một mình ngồi chờ trước cửa phòng khám, cứ mỗi lần cô xảy ra chuyện thì lòng anh liền cảm thấy quặng đau, giá như anh biết nhún nhường, không tìm cớ cự cãi với cô thì cũng đã không xảy ra chuyện như này rồi.

Ít lâu sau vị bác sĩ kia liền trở ra, vẻ mặt ông vô cùng bình thản.

Tề Ân đứng bật dậy khỏi ghế đi đến hỏi han tình hình.

" Sao hả bác sĩ, Hi Văn cô ấy thế nào rồi.


Có nghiêm trọng không? "
" Tề tổng cậu yên tâm đi, thiếu phu nhân cô ấy chỉ là mệt quá nên mới ngất đi, hiện tại chúng tôi đang giúp cô ấy truyền nước biển.

Đã tỉnh lại rồi đang ở trong phòng, cậu có thể mua chút cháo loãng cho cô ấy dùng sau đó có thể trở về nhà rồi.

"
Anh thở phào nhẹ nhõm như trút được tảng đá lớn trong lòng xuống.

Vị bác sĩ sau khi khám cho Hi Văn xong thì liền trở về phòng làm việc, ông có nhiệm vụ quan trọng phải làm.

Vừa về đến phòng ông liền cẩn thận khóa kín cửa lại rồi đi đến bên bàn làm làm việc nhấc điện thoại lên ấn phím gọi cho ai đó, một lúc sau đầu dây bên kia bắt máy vang lên tiếng giọng nói ồm ồm của người già.

[ Bác sĩ Thẩm, có chuyện gì không? ]
" Tề lão gia, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cho ông biết.

Hình như Tề tổng và thiếu phu nhân làm lành rồi, lúc nãy cậu ấy đưa thiếu phu nhân bị ngất xỉu đến bệnh viện thái độ lo lắng lắm.

"
[ Hả, Hi Văn bị ngất xỉu sao? Con bé có bị làm sao không đấy? ]
" Ông yên tâm đi, tình hình thiếu phu nhân không sao, chỉ là mệt quá nên ngất đi mà thôi.

Nhưng mà không phải báo chí đồn ầm lên chuyện hai người bọn họ ly hôn rồi cạch mặt nhau sao? Quay lại khi nào đấy? "
[ Thằng nhỏ này cũng giấu kĩ thật, nó không hé lộ nửa lời với tôi, còn chính miệng nói sẽ không bao giờ làm hòa với Hi Văn, hóa ra chỉ là nói suông.

]
" Xem thái độ của cậu ấy quan tâm thiếu phu nhân như vậy muốn nói không có tình cảm cũng khó.

Lần này tôi phải chúc mừng ông rồi, tâm nguyện thành thật, giữ được đứa cháu dâu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.

"
[ Haha, tất nhiên rồi.


Phúc khí của Tề gia tôi sắp trở lại rồi.

À phải, hôm nay tôi vui chuyển cho ông ít tiền tu sửa bệnh viện sẵn tiện mua trang thiết bị mới.

Nhớ chăm sóc cháu dâu của tôi cho tốt đó.

]
" Hì hì, tôi biết rồi.

"
...!
Tại phòng bệnh Hi Văn vừa được bác sĩ truyền nước biển, cô nằm yên một mình trên trên giường vô cùng chán nản, sao cô lại ghét mùi thuốc sát trùng này đến như vậy, kể từ khi sống dưới thân phận Cao Hi Văn và tiếp xúc với Tề Ân cô đã vào viện không biết bao nhiêu lần, Hi Văn cho rằng vị tổng tài này chắc chắn là khắc tinh của cô rồi.

Cánh cửa phòng được đẩy ra, Tề Ân tay xách theo chiếc cặp lồ ng bước vào.

" Anh mang đồ ăn cho em "
Nhìn lại đã thấy Hi Văn dùng chăn trùm kín người, không biết tại sao cô lại giận đến mức này không thèm nhìn mặt anh.

Đi đến bên giường bệnh anh kéo ghế rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói
" Anh mua đồ ăn cho em, đừng giận nữa.

"

Hi Văn vẫn cứ giữ khư khư chiếc chăn không buông, thành thật anh không muốn dùng đến áp lực nhưng lúc nào cô vẫn cứ cứng đầu không nghe lời, Tề Ân giật mạnh tấm chăn ra rồi ném xuống đất, Hi Văn càng tức giận hơn, cô quay lưng lại với anh, anh đưa tay chạm vào người liền bị cô hắt hủi.

Tề Ân nắm vai lật người Hi Văn lại rồi ghì chặt ép cô phải đối diện mình.

Nhìn ánh mắt trừng trừng đó cùng với hơi thở hổn hển anh sợ cô lại xảy ra chuyện nên đành buông ra.

Anh nghĩ đối với Hi Văn tốt nhất vẫn là nên dùng lời lẽ ngọt ngào, cô cứng đầu như vậy anh có làm dữ cũng không ích gì, với lại anh càng không muốn làm dữ với cô gái của mình.

Tề Ân cúi đầu, mặt buồn rười rượi, anh trầm giọng.

" Anh sai rồi, tất cả là lỗi của anh, em có thề đừng giận nữa mà ăn chút cháo được không? Sức khỏe em không tốt đừng gắng gượng nữa.

"
Anh quan sát thấy rõ cơ mặt của Hi Văn bắt đầu giãn ra, xem ra cách này quả thật hiệu nghiệm.

Cô chép chép miệng nhàn nhạt hỏi
" Sai ở đâu? ".