Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 744: Đáng tiếc đạn pháo không đủ




Đáng tiếc đạn pháo không đủ, hắn còn chưa đến mức có thể dùng cả tấn đạn pháo để nổ tung.

Bởi vậy, mỗi một phát đạn pháo bắn ra, hắn đều muốn tận dụng triệt để ở những nơi cần thiết nhất, giống như trận đột kích trước mắt này, đúng dịp là lúc pháo binh khai hỏa.

Công kích của pháo binh không chỉ có thể làm gián đoạn đội hình của kẻ địch mà còn có thể làm loạn tiết tấu tiến công của quân địch.

Quả nhiên, một loạt đạn pháo giáng xuống, đột kích vốn có trật tự lập tức bị áp chế, đội hình tiên phong cũng rối loạn.

Người Nữ Chân dù cho dũng cảm, gan dạ không sợ chết đến đâu, nhưng một khi gặp phải tình cảnh cái chết cận kề trước mắt, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.

Trận địa lộn xộn, rối ren khiến ky binh tổn thất nặng nề.

Ba ngàn ky binh còn lại gần như không lao ra được quá xa, so với đội ky binh lúc nãy có thể vọt tới nơi cách phía trước đường hầm còn bốn năm mươi mét, bọn họ chỉ mới tiến tới được nửa chặng đường đã hỗn loạn thành một mớ rồi.

Gần ba nghìn ky binh, hoặc là tự họ hỗn loạn đạp lên nhau, hoặc là bị đạn pháo và súng trường bắn chết.

Nhìn thấy trận hình bị phá rối, Thiết Dã Mã đang ẩn nấp gần đó, trong mắt hắn ta lúc này chỉ còn lại phẫn hận và không cam tâm.

Hắn ta liếc nhìn đường hầm trên đồi núi.

Tuy còn khoảng cách cả trăm mét nhưng hắn ta vẫn nhìn thấy quân Con Cháu trên núi.

Hận thù trong mắt khiến hắn ta nghiến răng, tiếp tục cố gắng bò về phía trước.

Hơn ba trăm thuộc hạ dưới quyền hắn †a cũng lần mò tiến về phía trước.

Trước mắt bọn họ đang chuẩn bị tiến vào đường hầm của kẻ thù với tốc độ nhanh nhất, chỉ cần xông lên được đỉnh núi là bọn họ có thể giành thăng lợi.

Hơn ba trăm người này được xem là những người dũng mãnh nhất trong tộc người Nữ Chân.

Bọn họ cũng là đội cận vệ của Thiết Dã Mã, mỗi người đều có thể một mình đấu lại cả trăm tên.

Cùng lúc đó mặc dù đội hình bên dưới bị rối loạn nhưng đội tiên phong vẫn tiếp tục tiến lên.

Gần một ngàn người lại xông lên, chẳng qua lần này tất cả đều là bộ binh.

Số ky binh còn lại không nhiều, chiến mã kinh sợ cũng không dám lên núi, dù dùng roi đánh đến mấy chúng cũng đứng bất động, nên là chỉ có thể dựa vào bộ binh tấn công.

Tông Hàn đứng ở xa xa nhìn thấy con trai chỉ còn cách quân địch khoảng bảy tám mươi mét, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, hắn ta nhìn tướng lĩnh bên cạnh nói:

"Phái thêm mười nghìn bộ binh cho ta, chuẩn bị tiếp viện.

Đừng để bọn họ có thời gian nghỉ ngơi, chúng ta nhất định phải chiếm được đỉnh núi đó."

Nghe Tông Hàn nói như vậy, thuộc hạ nhanh chóng ra lệnh phái thêm bộ binh, mười nghìn người xông lên lối vào hẻm núi, lần này hẻm núi chật kín như nêm.

Mà quân bộ binh tiên phong lúc lao tới một nửa đã bị đánh cho tan nát, nằm rạp như ngã mạ trong bán kính một trăm mét, bọn họ căn bản không thể ngóc đầu lên được chút nào.

Bọn họ chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, bò lên núi từng chút một, đây là làm theo kinh cảm của Thiết Dã Mã.

Giống như này, nằm úp sấp, trườn từng chút từng chút, tuy rằng có thể vẫn sẽ bị súng trường tấn công.

Tuy nhiên, như này có thể giảm thiểu thương vong, cứ như vậy tiến lên đồi núi, trái lại có hy vọng hành chiến thắng.

Cứ như thế, những người phía sau cũng bắt chước chước theo chầm chậm từng bước tiếp cận đồi núi.

Chẳng mất bao lâu, bên cạnh Thiết Mã Dã có thêm gần một nghìn quân tộc Nữ Chân.

Bọn họ tiến tới chỗ cách đỉnh núi khoảng chừng năm mươi sáu mươi mét, nhìn đồi núi và chiến hào sắp xông lên gần ngay trước mắt, trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ vui mừng phấn khởi như đang nhìn thấy viễn cảnh giành thắng lợi.

Nhưng ngay lúc này, quân lính tộc Nữ Chân không có chỗ ẩn nấp đột nhiên máu phun như hoa nở rộ, đầu lìa khỏi thân, bay tứ phía.

Cảnh tượng này khiến người Nữ Chân đang vui mừng trong lòng nhất thời run rẩy sợ hãi.

Trong mắt bọn họ tràn ngập hoảng sợ, bọn họ đã suy nghĩ quá đơn giản.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: TruyenAzz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!