Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 727: Thấy bọn họ




Lời hắn nói làm cho Nhạc Bằng Cử ngạc nhiên, hắn ta cảm thấy thật khó tin.

Giang Siêu nhìn hắn ta một cái, sau đó võ nhẹ lên vai hắn ta.

Cười nhưng không nói gì.

Bọn họ mai phục ở chỗ này, kỹ năng ngụy trang cũng là Giang Siêu dạy, tuy cả gò núi không cao, nhưng cũng có cỏ cây, dù không nhiều cho lắm.

Nhưng cũng đủ để ngụy trang rồi.

Mà quân địch liếc mắt một cái là nhìn được tình hình trên cả gò núi rồi, ai lại ngốc đến mức không có việc gì làm chạy đi xem khắp nơi chứ?

Chưa nói đến việc gò núi này cao hơn ba mươi mét, trèo lên đã hơi mệt rồi.

Cho dù không mệt đi chăng nữa, thì những quân lính Đại Triệu này cũng sẽ không tốn công chạy lên kiểm tra đâu.

Bọn họ chưa có tỉ mỉ đến mức đấy.

Lại cộng thêm việc bởi vì các binh lính Đại Triệu này bị phải làm vật hi sinh, cho nên trong lòng họ lại càng lo lắng bất an.

Đến nỗi bọn họ còn tự lừa dối bản thân, tự thôi miên mình! Tốt nhất là trên gò núi này không có gì hết.

Hơn nữa, trước mắt nhìn một cái là nhìn được hết gò núi, nếu còn đi lên xem tỉ mỉ nữa, có khi bọn họ còn cảm thấy mất thể diện ấy chứ.

Vả lại, nếu trên gò núi mà có mai phục, quân đi trước bọn họ phải nhận công kích, những người còn lại vẫn có thể quay người bỏ chạy, tóm lại phần lớn bọn họ vẫn sẽ chết ở đây.

Bọn họ còn có thể trực tiếp dốc toàn lực lao qua khe núi, người dẫn đầu đương nhiên là vượt qua càng nhanh thì càng tốt rồi.

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Giang Siêu, Nhạc Bằng Cử khế gật đầu, sau đó hắn ta lại hướng mắt về phía những binh lính Đại Triệu đang từ từ tiến lại gần kia.

Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc ba vạn quân Đại Triệu đã tiến đến gần khe Hổ Nhảy trước mặt.

Ánh mắt của toàn bộ quân Đại Triệu tràn ngập sợ hãi. Bọn họ dè dặt tiến về phía trước.

Thế mà thật sự không có lấy một người lên giữa gò núi để kiểm tra tình hình.

Nhìn vẻ mặt của nhưng binh lính Đại Triệu kia qua cành lá ngụy trang, lửa giận trong mắt Nhạc Bằng Cử lại bốc cao hơn.

Quân Đại Triệu hèn nhát như vậy, thật sự khiến cho người †a thấy mà tức.

Nhưng hắn ta vẫn không thể trút cơn giận lên những quân lính Đại Triệu này, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi qua khe Hổ Nhảy.

Lưu Thế Quang với đám tướng lĩnh đi thấp xuống phía sau nhìn thấy tình hình trên gò núi, cái mày đang nhíu chặt của bọn họ dần dãn ra. Bọn họ thúc ngựa chạy đến đội quân phía trước.

Trên gò núi có vẻ không hề có bất kỳ mai phục nào, thế thì sau đó chắc chắn không thể có mai phục nữa.

Vả lại, liếc mắt một cái là nhìn được đến gò núi. Đến một cọng lông người cũng không thấy. Bọn họ còn lo gì nữa.

Thậm chí mấy người họ còn thấy hơi xấu hổ vì vừa nấy mình cẩn thận quá, dáng vẻ thể hiện ra ngoài có khi đã làm người ta chê cười mất rồi.

Thấy bọn họ đã vượt qua khe Hổ Nhảy, đại quân đăng sau cũng đi qua khe Hổ Nhảy một cách an toàn. Vừa ra khỏi khe Hổ Nhảy, bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Thế Quang vội vàng chỉnh quân, cho đại đội đứng nghiêm chỉnh ở đồng bằng phía trước, chuẩn bị đón quân Nữ Chân qua.

Ở vài dặm phía sau, quân Nữ Chân dừng lại trông thấy Lưu Thế Quang đi qua bình an, nét mặt nghiêm túc cũng dần thả lỏng.

Một tướng lĩnh trong đó nói với Tông Hán: "Đại soái, xem ra chúng ta đã quá cẩn thận. Có lẽ, tên Giang Siêu kia biết quân ta lợi hại, nên đã bỏ chạy về Ninh Châu phủ rồi. Hoặc là đi tụ họp với Nguyên vương.

"Đúng thế, một Ninh Châu phủ nho nhỏ, mới có mỗi mười vạn quân thì làm sao là đối thủ với người Nữ Chân ta cơ chứ, Nữ Chân ta là quân vô địch tuyệt đối. Chỉ dựa vào hắn...2?

Nếu không phải A Lỗ Bốc chỉ có hai nghìn người, thì chắc chắn có thể bắt sống tên tiểu tử kia."

"Ta lại hy vọng tên tiểu tử kia mai phục ở đây đấy, như thế thì Lâu Thạch ta có thể bắt được hắn... ta muốn xem xem, thằng cháu tên Giang Siêu kia tài ba cỡ nào mà làm cho người Triệu sùng bái đến thế."

Người nói cuối cùng là một danh tướng người Nữ Chân, uy doanh của hắn ta còn vang dội hơn A Lỗ Bốc vài phần.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_azz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!