Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 721: Quan hệ giữa ông ta và mình




Khó khăn lắm nàng mới gặp được Giang Siêu, sao có thể đi luôn bây giờ chứ, thật ra nàng quên mất bây giờ đang là thời kỳ gì.

Bây giờ nàng chỉ muốn ở cùng Giang Siêu, còn về nhà thì thôi, trước giờ nàng là kiểu không sợ trời không sợ đất, chỉ thích náo nhiệt.

"Muốn về thì ca ca tự về đi, ta phải cùng Giang Siêu đi đánh người Nữ Chân...' Tống Yên bĩu môi.

Tống Chân đứng bên cạnh nghe vậy thì đau đầu, muội muội này của mình lại tùy hứng rồi.

"Yên Nhi, muội đừng có mà tùy hứng... giờ không phải lúc để tùy hứng đâu, Giang công gia còn bận bao nhiêu việc, vả lại muội theo thì chỉ làm Giang công gia phân tâm khi đánh địch thôi..."

Tống Chân vội vàng khuyên muội muội mình, hắn ta không nỡ nói to nói nặng.

Chỉ có thể mềm mỏng khuyên.

Giang Siêu nghe vậy lại thấy hơi nhức đầu, vị tiểu quận chúa này thật là tùy hứng.

Chiến trường chứ có phải trò chơi đâu.

Nhưng nhìn cả người nàng toàn máu, e là vừa nãy nàng cũng toàn lực chống địch, trong vẻ tùy hứng của nàng còn toát ra khí chất anh hùng không thua gì nam nhân.

"Quận chúa hãy về trước đi, việc giết địch cứ giao cho bọn †a, ta sẽ phái người đưa các ngươi về, ngoài ra, ngươi quay về thì hãy nói với phụ thân ngươi, nếu muốn đẩy lùi người Nữ Chân thì hãy toàn lực phối hợp với ta..."

Giang Siêu uyển chuyển từ chối Tống Yên, hắn gật đầu với Tống Chân, để lại một nhóm người quét dọn chiến trường, sau đó hắn không ở lại nữa mà đi về theo con đường lúc tới.

Tiểu đội một trăm người được hắn chỉ huy thì đứng sang bên cạnh Tống Chân và Tống Yên.

Tống Yên vẫn còn muốn lên ngựa đuổi theo Giang Siêu, nhưng bị ca ca cản lại.

Những con ngựa chiến còn lại ở trên chiến trường thì được quân Con Cháu dắt đi, thi thể của các chiến sĩ cũng được liệm, còn thi thể của người Nữ Chân thì bọn họ đào một cái hố to rồi chôn xuống.

Tống Yên nhìn theo bóng lưng của Giang Siêu, ánh mắt tràn ngập vẻ lưu luyến.

Thấy muội muội mình như vậy, Tống Chân cũng bất lực, còn lo lắng nữa.

Trong tương lai, bọn họ và Giang Siêu chắc chắn sẽ có một trận chiến, nếu muội muội mình mà hãm sâu vào Giang Siêu thì phải xử lý thế nào đây!

Lắc đầu, hăn ta không muốn suy nghĩ về chuyện này nữa, bây giờ việc mà hắn ta phải làm chính là quay về báo cáo mọi việc ở đây cho phụ thân mình.

Đợi đến khi Tống Chân được tiểu đội một trăm người hộ tống về thành Tĩnh Dương, Giang Siêu đã về đến chỗ đại quân của mình.

Phương hướng xuất phát của bọn họ là khe Hổ Nhảy.

Đó là nơi có điều kiện thuận lợi nhất để mai phục người Nữ Chân, chỉ có điều, muốn dựa vào đội ngũ một vạn người của mình để chặn và đánh bại người Nữ Chân.

Sợ là rất khó khăn.

Hắn hy vọng nguyên vương Tống Tín có thể phối hợp với mình, đánh một trận xinh đẹp, thậm chí là đánh diệt quân Nữ Chân luôn.

Nhưng Giang Siêu cũng không ôm hy vọng quá lớn với nguyên vương Tống Tín, tuy đối phương cũng hơi khí phách, nhưng suy cho cùng ông ta cũng là người của hoàng thất nước Triệu.

Quan hệ giữa ông ta và mình có thể nói là quan hệ đối địch, ông ta không giở trò sau lưng mình đã là tốt lắm rồi.

Tiểu đội một trăm người mà hắn cử đi kia, ngoại trừ là để đưa huynh muội Tống Chân về ra thì còn muốn xem thái độ của Nguyên vương Tống Tín.

Chỉ cần đối phương không phải kẻ ngốc đến độ tự chui đầu vào rọ, thì chắc chắn sẽ xuất binh.

Dù sao, bây giờ bọn họ cũng không còn đường lui, ngoại trừ quân Con Cháu của Giang Siêu ra, ông ta cũng không còn bất kỳ người nào để dựa vào nữa.

Nếu không kết cục cuối cùng của bọn họ, chắc chắn là để cho người Nữ Chân tiêu diệt.

Bên kia, người Nữ Chân đã hoàn toàn ổn định tình hình ở thành Dương Phong, bên trong tòa thành, ngoại trừ một số thân sĩ đầu hàng ra.