Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 179: Vừa nhanh vừa chuẩn




Trịnh Thế Kinh rất vừa lòng với ánh mắt sợ hãi hắn ta của mọi người, lại nhìn Giang Siêu bằng ánh mắt lạnh băng. Hằn †a nói:

“Giang Siêu, ngươi to gan thật! Công việc của mình thì không đi làm, không có lệnh triệu tập mà dám đến Châu phủ. Người đâu! Bät hẳn lại cho bổn tướng, mang về thẩm vấn. Ai dám phản kháng, giết không cần luận tội!”

Nói đến đây, hắn ta vẫy với hai tên binh sĩ ở phía sau, muốn bắt Giang Siêu lại.

Mọi người xung quanh nghe thế, tuy không biết nội tình bên trong, nhưng nhìn cảnh này thì đều hiểu là Trịnh Thế Kinh muốn quan báo tư thù, lấy danh nghĩa quân Châu phủ để bắt Giang Siêu.

Nếu Giang Siêu để hẳn ta bắt đi thì hậu quả không cần đoán cũng biết, có lẽ Trịnh Thế Kinh sẽ lợi dụng chức vụ, giày vò Giang Siêu đến chết.

Chỉ là, binh sĩ của Trịnh Thế Kinh mới tiến lên một bước, Tống Ninh Tuyết đã đứng chẳn ở trước người Giang Siêu. Nàng lạnh lùng nhìn Trịnh Thế Kinh, nói:

“Trịnh Thế Kinh, có phải ngươi đã quên mất chuyện bổn quận chúa giẫm gãy chân ngươi không? Ngươi thử động vào hẳn xem? Bổn quận chúa bảo đảm ngươi sẽ hối hận..

Tống Ninh Tuyết vừa nói xong, trong mắt hai binh sĩ kia lập tức lộ ra vẻ kiêng ky, tạm thời không dám tiến lên.

Bọn họ là thân binh của Trịnh Thế Kinh, so thân phận địa vị với quận chúa Tống Ninh Tuyết này, thực sự là một trời một vực, cho bọn họ mượn mấy lá gan, bọn họ cũng không dám động tới quận chúa.

Bây giờ quận chúa đang chắn trước mặt Giang Siêu, bọn họ đâu dám động vào?

“Ngươi..” Trịnh Thế Kinh nhìn Tống Ninh Tuyết, đôi mắt suýt chút nữa thì toé ra lửa, ánh mắt lúc nhìn Giang Siêu càng thêm căm hận.

Tống Ninh Tuyết trước mắt đây vốn nên là vị hôn thê của hẳn ta, nhưng bây giờ nàng lại bảo vệ nam nhân khác ngay trước mặt hẳn ta.

Là một nam nhân, hẳn ta không chịu nổi nỗi nhục nhã này. Hắn ta giận dữ hét lên: “Tống Ninh Tuyết, bổn tướng đang. làm công, ngươi đừng có mà cản trở, nếu ngươi còn ngăn cản tiếp, bổn tướng giam ngươi lại luôn!

Nói đến đây, hẳn ta đứng dậy đi về phía Tống Ninh Tuyết, giơ tay muốn túm lấy nàng.

Giây phút hắn ta ra tay, trong mắt Giang Siêu hiện ra vẻ khác thường. Mới mấy tháng không gặp mà bây giờ Trịnh Thế Kinh không chỉ khỏi chân, mà còn mạnh lên.

Bây giờ hẳn ta đã có thực lực Án Hí sơ kì, không chênh lệch nhiều so với Tống Ninh Tuyết, thậm chí trên phương diện sức mạnh, hắn ta còn có ưu thế hơn nàng.

Sức phóng tay của hắn ta rất mạnh, mắt thấy đã sắp bắt được Tống Ninh Tuyết.

Vẻ mặt Tống Ninh Tuyết dần trở nên giận dữ, nàng nâng tay tiếp chiêu. Nhưng còn chưa đánh trả Trịnh Thế Kinh, Giang Siêu đã xông lên.

Hắn nhấc chân đá Trịnh Thế Kinh, vừa nhanh vừa chuẩn.

Uỳnh... Trịnh Thế Kinh vừa mới chạy đến gần Tống Ninh Tuyết, còn chưa kịp ra tay đã bị Giang Siêu đạp một phát bay ra ngoài.

Vì thế, hẳn ta hộc máu, ngã mạnh xuống đất. Hẳn ta cố gắng chống người đứng dậy, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Giang Siêu, vẻ không tin tràn đầy trong mắt.

Hắn ta không hiểu, gần đây hắn ta đã uống không ít thuốc bổ, lại còn học một bộ quyền pháp cao thâm, thực lực đã tăng lên nhiều, vì sao vẫn còn không đỡ nổi một chiêu của Giang Siêu.

“Ngươi..” Trịnh Thế Kinh phẫn nộ chỉ vào Giang Siêu, miệng chỉ nói được một chữ này.

Lúc này Giang Siêu đã đi tới cạnh hẳn ta, túm cổ áo Trịnh Thế Kinh lên, giơ tay lên táng cho hắn ta một bạt tai. Giang Siêu vừa tát vừa nói:

“Người của Giang Siêu ta, ngươi có thể bắt nạt hả? Đây chỉ là dạy dỗ thôi, còn dám động thủ nữa, ngón tay nào của ngươi chạm vào nàng, ta sẽ băm ngón tay đó.”

Cái bạt tai của Giang Siêu đánh cho mặt Trịnh Thế Kinh sưng lên, hắn ta muốn phản kháng lại bị Giang Siêu đánh thêm một cái, chỉ có thể chịu cho hẳn tát liên tục.

Hản ta bị đánh đến nỗi sinh lòng muốn chết, xung quanh nhiều người như thế, mất hết mặt mũi rồi! Cũng may, Giang Siêu chỉ tát cho hẳn ta mười mấy cái rồi ném hẳn ta xuống đất.