Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 169: Bọn họ quen biết Hầu Đào




Nhưng dù Giang Siêu có vẽ tranh không ra gì, thì chỉ cần dựa vào làm thơ cũng có thể thăng được Hầu Đào.

Vậy nên các nàng không lo lắng cho lắm. Các nàng chỉ tò mò không biết Giang Siêu có vẽ tranh được không.

“Được thôi, ngươi muốn so thế nào cũng được.” Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Hầu Đào.

Sau đó, hẳn đi đến trước bàn, cầm bút lên định vẽ.

Lúc này, Hầu Đào lại đột nhiên nói: “Đợi đã, ta mới nói quy tắc thôi, còn chưa nói trừng phạt khi thua. Ngươi đừng sốt ruột, ngươi cứ sốt ruột thua như vậy thì ngươi được hời lắm rồi”

Nghe vậy, Giang Siêu nghiền ngẫm mà nhìn hắn ta, hỏi: “Ồ, vậy hả? Không biết ngươi muốn trừng phạt thế nào?”

Hầu Đào tràn đầy bỡn cợt nói: “Rất đơn giản, người thua phải quỳ rạp xuống đất sủa ba tiếng chó sủa. Thế nào? Dám so không? Nếu ngươi sợ thua thì bây giờ còn có thể hối hận.”

Hắn ta nhìn Giang Siêu với vẻ chế giễu.

“Được thôi, chỉ cần ngươi đừng chơi xấu là được. Có điều, ngươi dù muốn chơi xấu cũng phải nghĩ trước hậu quả. Ở chỗ ta... không ai chơi xấu được!”

Giang Siêu buông tay, mặt mày không sao cả nhìn Hầu Đào. Chỉ là khi nói đến lời cuối, giọng điệu hắn lạnh hơn vài phần.

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Giang Siêu với vẻ chế giễu. Bọn họ quen biết Hầu Đào, đương nhiên là hiểu biết thực lực của Hầu Đào.

Bọn họ không thể ngờ rằng thằng nhãi trước mắt lại cứ ngu ngốc đi khiêu chiến Hầu Đào, đúng là tìm đường chết mà.

Nghe vậy, Hầu Đào ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha... vậy bắt đầu đi... À phải rồi, quên nói với ngươi, nếu ngươi muốn chơi xấu thì cũng phải nghĩ trước hậu quả.”

Hắn ta đi đến trước bàn mình, cầm bút lên.

Mọi người lập tức mang vẻ mong chờ, nhìn về phía Giang Siêu và Hầu Đào.

Bên Hầu Đào vẽ vời đủ kiểu. Còn bên Giang Siêu thì chỉ vẽ nguệch ngoạc cho có.

Trên bàn có vài loại thuốc màu màu sắc rực rỡ. Đám người Hầu Đào tổ chức buổi thơ họa, chủ yếu nhất vẫn là vẽ tranh, bởi vì bọn họ đều yêu thích vẽ tranh.

Vậy nên bọn họ chuẩn bị khá đầy đủ thuốc màu. Nhưng với Giang Siêu mà nói, các loại màu sắc thật sự là rất ít, nhưng mà cũng đủ dùng.

Lúc hai người vẽ tranh, những người xung quanh vốn định đi tới xem, nhưng đều bị người của Hầu Đào chặn lại.

Bên Giang Siêu cũng có ba người Tống Ninh Tuyết chặn lại. Các nàng không muốn Giang Siêu bị làm phiền.

Tuy rằng mọi người tò mò, nhưng vẫn kiên nhãn chờ đợi.

Khoảng nửa canh giờ sau, Giang Siêu buông bút, lạnh nhạt nhìn sang Hầu Đào ở bên cạnh.

Bàn của Hầu Đào bị hai tấm màn che lại, có vẻ là đề phòng Giang Siêu nhìn lén, sợ Giang Siêu sao chép.

Thấy cảnh này, Giang Siêu cười nghiền ngẫm. Hăn dùng giấy chặn lại bức tranh của mình, rồi nhìn sang Hầu Đào.

Thấy vậy, mọi người đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ cảm thấy Giang Siêu không vẽ ra được gì nên đã bỏ cuộc.

Mọi người nhìn về phía Giang Siêu với vẻ thương hại. Nhất là đám người bên Hầu Đào, mặt mày bọn họ tràn đầy vẻ giễu cợt. Bọn họ cảm thấy ván này Giang Siêu thua chắc rồi.

Khoảng vài phút qua đi, Hầu Đào cũng vẽ xong. Hẳn ta ngẩng đầu, thấy Giang Siêu đang nhìn mình thì vô thức dùng tay che bàn mình.

Động tác của hắn ta khiến Giang Siêu buồn cười. Dù hắn †a không che thì mình cũng không thấy. Lại nói, mình cần gì phải đi sao chép hắn ta?

“Đã xong rồi hả, vậy ngươi lên trước đi.” Giang Siêu làm tư thế mời với hắn ta.

“Đã xong rồi hả, vậy ngươi lên trước đi.” Giang Siêu làm tư thế mời với hắn ta.