Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 140: Hắn mặt mày sốt ruột trốn ra




Lúc này, một giọng nữ khác vang lên, giọng nói thanh thúy dễ nghe như chim hoàng anh.

Dù còn chưa thấy người, nhưng chỉ nghe giọng nói thôi cũng có thể đoán được ngoại hình xuất sắc của người nói.

Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt, trong lòng nảy lên loại xúc động muốn thấy ngoại hình của người nói.

Lúc này, giọng nữ non nớt đầu tiên nói: “Tiểu Liên đã chuẩn bị nước xong rồi, tiểu thư đi tắm đi. Tiểu Liên đi lấy bữa tối cho tiểu thư.”

Sau đó, Giang Siêu nghe có tiếng bước chân xa dần, và có tiếng bước chân của cô gái còn lại đi về phía hắn.

Giang Siêu lập tức thay đổi säc mặt. Hiện giờ mình đang ở sau bình phong, nếu cô gái kia đi vào tắm thì chắc chắn sẽ mặt đối mặt với mình.

Hắn mặt mày sốt ruột trốn ra sau giá treo quần áo.

Hắn vừa trốn xong thì cô gái đi vào tới. Giang Siêu đứng sau giá áo, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng cô gái.

Cô gái vừa bước vào đã bắt đầu cởi áo. Thấy cảnh này, Giang Siêu rất ngạc nhiên, rồi quay đầu sang bên khác.

Tuy rằng hẳn có thể thấy lờ mờ màu trảng, nhưng mà hẳn cũng ngại tiếp tục nhìn xuống dưới. Đây là một loại hành vi không đạo đức.

Có tiếng nước vang lên, hiển nhiên là cô gái đã bước vào. thùng tắm. Giang Siêu đành phải tiếp tục đứng đợi.

Nếu bây giờ hẳn làm ra bất cứ một tiếng động nhỏ nào thì đều sẽ gây sự chú ý của cô gái. Nếu đối phương hét to lên thì phiền phức lắm.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng gọi to.

“Mở cửa, mở cửa, phủ trấn phủ sử điều tra bắt trộm... người bên trong mau ra ngoài, nếu không bọn ta sẽ tông cửa!”

Vừa nghe tiếng nói kia, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ bất ngờ, chắc là Hoàng Bá Long biết hẳn còn ở trong thanh lâu nên định lục soát tìm ra hẳn.

“Ơ này, là Cảnh hộ vệ hả, sao ngươi lại đến đây? Đây là khuê phòng của Nguyệt Nương nhà ta, các ngươi tuyệt đối không thể xông vào. Nguyệt Nương nhà ta còn chưa xuất giá, một thiếu nữ như cô ấy mà bị truyền lung tung ra ngoài thì sau này còn có người đứng đắn nào coi trọng cô ấy nữa!”

Giang Siêu nghe được giọng nói của tú bà.

“Hừ... bổn hộ vệ mặc kệ Nguyệt Nương này Nguyệt Nương kia, ta chỉ nghe lệnh đi bắt tên cướp đã bắt cóc công tử nhà ta thôi. Nếu các ngươi dám cản thì bổn hộ vệ sẽ bắt các ngươi về nha môn trấn phủ sử, để lão gia nhà ta nói chuyện với các. ngươi."

Người nói chuyện đầu tiên hừ lạnh một tiếng, dường như không định nể mặt tú bà.

Lúc này, Giang Siêu nghe được tiếng nước, sau đó là có người kéo quần áo che trước người hắn ra.

Hắn cứ như vậy mà hiện ra trước mặt cô gái. Hai người nhìn nhau, trong mắt cô gái lộ ra vẻ hoảng sợ, mở miệng định hét lên. Đang lúc tắm rửa, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông, ai mà không hoảng sợ.

Dưới cơn sốt ruột, Giang Siêu lập tức nhào lên, một tay ôm trọn cô gái khỏa thân, một tay bụm miệng nàng lại. Đồng thời, hẳn còn lấy quần áo phủ lên người cô gái.