Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 60: 60: Sao Có Thể




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giờ phút này.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác và khó tin.

Sao...
Sao có thể?
Hoàng đại tiên lợi hại vậy mà lại bị Lâm Phong bẻ gấy cổ một cách dễ dàng thế ư?
Cứ như bóp ch ết một con gà con vậy! Lâm Phong nhìn mọi người, sau đó dời mắt sang Vương Xung, nói: “Vương Xung, thi thể của tám công nhân bị con chồn già này khống chế nên
mới có thể đi lại! Bây giờ thi thể đã bị tôi tiêu huỷ, con chồn già này cũng đã bị tôi giải quyết! Dự án của ông có thể tiếp tục thi công rồi!”
“Có điều phong thuỷ nơi này không tốt, chắc chắn sẽ còn rất nhiều tai hoạ về sau, ông vẫn phải nhớ cẩn thận đấy.”
“Cảm...!Cảm ơn cậu em Lâm.” Vương Xung hoàn hồn lại, trả lời hết sức cung kính.


Ông ta đã được thấy bản lĩnh của Lâm Phong rồi!
Con chồn già mà ngay cả võ giả Hoàng Cảnh cũng không làm gì được lại không địch nổi một chiêu của Lâm Phong.
Lế nào cậu ấy đã là võ giả Huyền Cảnh? Nghĩ tới đây, trái tim Vương Xung bỗng run lên!
Ông ta quyết định phải giữ quan hệ thân thiết với Lâm Phong bằng bất cứ mọi giái
Đã giỏi võ lại còn biết xem phong thuỷ!
Kiểu kỳ nhân dị sĩ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
“Không cần cảm ơn! Chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch bình thường thôi.” Lâm Phong thờ ơ đáp.
“Cậu thẳng thắn thật đấy, để tôi chuyển khoản cho cậu luôn.” Vương Xung cười xoà một tiếng, vội lấy điện thoại ra chuyển khoản.

“Tingl”
“Tài khoản ngân hàng xxxx của bạn đã nhận được 5000000.”
Nhìn đoạn tin nhắn trên điện thoại, Lâm Phong hài lòng gật đầu.

Phải công nhận.
Vương Xung rất đáng tin cậy trong việc trả tiền.
Không giống với một số người nào đó...
Lâm Phong nhìn về phía Dương Thiên Bảo và Giang Tịch Ninh cách đó không xa, lạnh lùng hỏi:
“Còn mười ba triệu của hai người nữa, có thể đưa cho tôi được chưa?”
Không đợi Dương Thiên Bảo trả lời, Giang Tịch Ninh đã hậm hực lên tiếng:
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


Đam Mỹ H Văn
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Nếu anh có thể đánh lại con súc sinh kia thì tại sao không ra tay sớm? Nếu anh ra tay sớm hơn thì chú Dương với hai vệ sĩ đã không sao rồi!”
“Nên là tại sao tôi phải ra tay cứu các cô? Tôi có nợ các cô hả?”
Lâm Phong cười mỉa mai, đi tới trước một bước, lạnh lùng nói:
“Ở trong mắt tôi đại tiểu thư gì đó của cô đều chỉ là loài giun dế thôi, trên thế giới này không ai có thể nợ tiền tôi cả! Nếu không chịu trả tiền, chắc chắn hôm nay cô sẽ phải chết.”
“Anh...!hung dữ với tôi làm gì thết”
Với thân phận là đại tiểu thư nhà họ Giang, Giang Tịch Ninh đã bao giờ gặp phải tình huống như thế này đâu?
Cô ta trông có vẻ hoảng sợ, nước mắt rưng rưng, không biết phải làm thế nào.
“Này cậu, chỉ có mười ba triệu thôi mà, chẳng là gì đối với nhà họ Giang chúng tôi cả! Có điều bây giờ chắc tôi cũng không chuyển được! Hay cậu theo tôi đến nhà họ Giang đi, tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi! Cậu thấy sao?”
Lúc này, Dương Thiên Bảo yếu ớt nói.
Mặc dù võ giả có thể lực rất khoẻ, nhưng hai tay ông ta bị chặt đứt, mất máu quá nhiều, đã ở bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, nếu không nhờ ý chí kiên cường thì chắc bây giờ ông ta đã ngất xỉu rồi.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Dương Thiên Bảo.
Đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc ư?

“Cậu bạn này, nếu cậu cần tiền thì bây giờ chỉ có thể tin tưởng tôi thôi! Chỉ cần cậu đồng ý đưa tôi và cô chủ về nhà, nhà họ Giang nhất định sẽ trả gấp đôi tiền công cho cậu!”
Dương Thiên Bảo giải thích.

Cô chủ tự dưng bị bắt cóc tới đây, sau đó xuất hiện một con Hoàng đại tiên đáng sợ muốn đuổi tận giết tuyệt họ!
Chắc chắn phải có gì đó liên quan.

Rất có thể còn có cao thủ nào đó đang bí mật theo dõi! Ban đầu ông ta nghi ngờ là Lâm Phong!
Nhưng sau khi chứng kiến hành động của Lâm Phong, ông ta đã gạt đi mối nghỉ ngờ trong lòng.

Hơn nữa với trạng thái của ông ta hiện giờ rõ ràng không thể hộ tống cô cả về được, bởi vậy ông ta chỉ có thể nhờ Lâm Phong giúp đỡ.

“Ông muốn tôi hộ tống các ông về nhà?” Lâm Phong đoán được ý nghĩ của Dương Thiên Bảo..