Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 4: C4: dứt lời




“Vâng… tỷ.”

Hàn Mộc đáp lại qua loa rồi vội vàng bỏ đi.

Nhìn theo bóng dáng xa dần của đối phương, Sở Hàn Tâm chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

“Lạ thật, sao hôm nay ta lại nói nhiều với thằng nhãi kia vậy chứ? Có điều, trải qua chuyện hôm nay, dường như hắn đã thay đổi rất nhiều. Nếu hắn thật sự có thể biết sai rồi sửa, thì cũng là một chuyện may mắn của chi nhánh.”



Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà như tấm vải mỏng phủ dài lên vườn hoa hậu viện Hàn phủ.

Hàn Mộc đi dạo một mình trong hậu viện Hàn phủ.

Tuy rằng chi nhánh nhà họ Hàn rất nghèo khổ, nhưng mà phủ đệ lại cực kì lớn. Nghe nói đây là căn cơ ban đầu của nhà họ Hàn.

Hiện giờ chủ mạch nhà họ Hàn dọn vào quận thành, nên chuyển tòa nhà cũ bỏ hoang này cho chi nhánh nhà họ Hàn.

Hàn Mộc đi dạo lung tung trong hậu viện. Nhớ lại cảnh tượng lúc sáng trong đại sảnh và lời nói với mình của Sở Hàn Tâm, không biết có phải là do ánh chiều tà ấm áp còn sót lại hay không, mà Hàn Mộc lại cảm nhận được một loại ấm áp chưa từng có ở kiếp trước, khiến Hàn Mộc vô thức nở nụ cười.

Hắn đi lên phía trước. Lúc đi ngang qua một cánh cửa gỗ, hắn nghe có tiếng vang nặng nề truyền ra từ bên trong.

“Bịch bịch bịch…”

Hàn Mộc hơi tò mò, nhìn vào trong sân qua khe cửa.

Trên mặt cỏ, dưới ánh hoàng hôn, một thanh niên để trần nửa người trên, vóc dáng vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, đang đứng trước một cọc gỗ to, vung quyền đấm lên cọc gỗ.

Cậu ta chính là Hàn Lôi.


Hàn Lôi giống như là một cái máy không biết mệt mỏi và đau đớn, cứ điên cuồng vung quyền đấm ra.

Cho đến khi nắm tay tróc da chảy máu, máu tươi thấm đỏ một đốm trên cọc gỗ, cậu ta vẫn không chịu dừng tay.

Ngoài cửa, Hàn Mộc nhìn thấy mọi thứ, không nhịn được nhíu mày.

Lúc này, Hàn Lôi bên trong sân đột nhiên hét to: “Hám Sơn Quyền!”

Ngay sau đó, một quyền của cậu ta giống như một viên đạn pháo, đâm thẳng vào giữa cọc gỗ.

“Bịch!”

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, cọc gỗ to cỡ bắp đùi kia lập tức “răng rắc” một tiếng rồi gãy ra, ngay cả sợi dây thừng quấn chặt trên cọc gỗ cũng bị đứt thành từng mảnh.

Ngoài cửa, Hàn Mộc thấy cảnh này thì cực kì ngạc nhiên.

Một cọc gỗ to cỡ bắp chân thế mà lại bị thằng nhóc kia đấm gãy!

Hay lắm, nếu mà mình bị đấm một quyền kia thì… Hàn Mộc không tin eo mình rắn chắc như cọc gỗ kia.

Hiển nhiên, đệ đệ mình cũng là một linh võ giả.

Hàn Mộc đã từ chỗ Băng Nhi biết được sự phân chia về cấp bậc của linh võ giả.

Đó là: Võ Đồ cảnh, Huy cấp, Thần cấp, Tinh cấp, Nguyệt cấp, Nhật cấp.

Mỗi cấp được chia làm chín sao. Khi cấp tăng lên, linh võ giả sẽ có bước tiến vượt bậc về chất.

Thật ra thì rất ít có linh võ giả. Tỷ lệ có thiên phú tu luyện của đời sau linh võ giả sẽ cao hơn người bình thường. Vậy nên, bên trong gia tộc võ đạo thường sẽ có nhiều linh võ giả.

Đương nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối cả, Hàn Mộc chính là một sự tồn tại nằm ngoài tỷ lệ.

Hàn Mộc nghĩ nghĩ rồi không nhịn được cảm thán.

“Haizz… thế giới linh võ giả kỳ diệu biết bao nhiêu, tiếc là ta không thể tu luyện!”

Khi được tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của linh võ giả, trong lòng Hàn Mộc không kiềm được nảy lên cảm xúc hâm mộ.

Rốt cuộc thì hắn vẫn rất khao khát với võ lâm cao thủ, lên trời xuống đất, ân tình thù hận trong phim truyền hình ở kiếp trước.

Lúc Hàn Mộc đứng ngoài cửa nhỏ giọng cảm thán, thanh niên trong sân đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt sắc bén.

“Ai vậy? Ra đây!”

Hàn Mộc giật mình, không ngờ giác quan của đối phương lại nhạy bén như thế. Đã bị phát hiện rồi, hắn cũng dứt khoát mở cửa đi vào.

Nhìn thấy Hàn Mộc, mặt mày Hàn Lôi trở nên rất lạnh nhạt, thậm chí còn có vẻ chán ghét.


“Không phải ngươi đã về nhà họ Chu rồi sao? Sao còn ở đây nữa?”

Hàn Mộc nói: “Lần này ta định ở chi nhánh thêm một thời gian nữa.”

Nghe vậy, Hàn Lôi hơi ngạc nhiên rồi cười lạnh nói: “Ha ha… chi nhánh không có ăn ngon mặc đẹp như nhà họ Chu đâu, sao ngươi có thể sống quen được? Ta khuyên ngươi mau trở về đi!”

Hàn Mộc phát hiện Hàn Lôi cực kì oán giận mình.

Hiển nhiên là chuyện Hàn Mộc vứt bỏ gia tộc, đi ở rể nhà họ Chu, đã gây tổn thương sâu đậm đến đệ đệ Hàn Lôi.

Hàn Mộc thầm nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, mình sẽ không rời khỏi chi nhánh nhà họ Hàn.

Vậy thì mình có thể ra một phần sức lực cho cái nhà này, coi như là bù đắp lỗi lầm cho nguyên chủ đi.

Hắn bình tĩnh nói: “Ta biết mấy năm qua các ngươi sống rất vất vả. Ta sẽ nghĩ cách thay đổi tình cảnh khó khăn của chi nhánh.”

Hàn Lôi cười nhạo thành tiếng.

“Thay đổi tình cảnh khó khăn của chi nhánh? Ha ha… chỉ dựa vào một tên vô dụng không có tu vi như ngươi hả? Chỉ cần ngươi không gây phiền cho bọn ta là ta phải đi thắp nhang cảm ơn rồi!”

Nói đến đây, Hàn Lôi nhìn chằm chằm Hàn Mộc với ánh mắt sắc bén.

“Hàn Mộc, ngươi có biết vì sự yếu đuối và tùy hứng của ngươi, mà có biết bao nhiêu người bị tổn thương hay không?

Còn nữa, từ nửa năm trước ngươi bước qua cửa nhà họ Chu, Hàn Lôi ta… liền không còn một người ca ca như ngươi nữa rồi!”

Dứt lời, Hàn Lôi nhặt áo trên mặt cỏ khoác lên vai, bước nhanh qua người Hàn Mộc, không nói thêm một câu nào nữa.

Nhìn bóng dáng xa dần của Hàn Lôi, Hàn Mộc sững sờ tại chỗ, ngây ngươi suy nghĩ.



Màn đêm buông xuống, Hàn Mộc đã về tới phòng mình.

Năm trên ván giường có chút cứng rắn lạnh lẽo, Hàn Mộc làm sao cũng không ngủ được.


Nhớ lại thái độ của Sở Hàn Tâm và Hàn Lôi đối với mình vào ngày hôm nay, hắn không chỉ không buồn bực, ngược lại còn có cảm giác tự trách và áy náy.

Hắn biết rõ nguyên chủ không được yêu thích đều là vì nguyên chủ gieo gió gặt bão.

Còn người nhà của nguyên chủ, ngoài mặt thì đối xử lạnh nhạt với hắn, sự thật thì cực kì quan tâm hắn.

Nếu không thì Sở Hàn Tâm cũng sẽ không đi cứu mình, còn khuyên mình hối cải làm người.

Hàn Mộc thầm quyết định, mình nhất định phải nghĩ cách giúp chi nhánh nhà họ Hàn thoát khỏi cảnh nghèo khó, dù là vì người nhà hay là vì chính mình.

Tuy rằng hắn không thể tu luyện, nhưng mà dựa vào đầu óc thương nghiệp và tri thức tích lũy ở kiếp trước, không phải là chuyện gì khó khi muốn kiếm tiền ở thế giới này.

Chỉ cần có tiền, mình không chỉ có thể cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt hơn cho người nhà, mà còn có thể mời rất nhiều linh võ giả, làm lớn mạnh chi nhánh, mở mang đế quốc thương nghiệp của mình.

Hàn Mộc lẩm bẩm: “Hừ, dù cho vĩnh viễn chỉ có thể làm một người bình thường, thì ta cũng muốn trở thành một người bình thường có quyền thế nhất thế giới này.”

Sau khi có quyết định, Hàn Mộc cuối cùng cũng yên tâm đi ngủ.



Bóng đêm thâm trầm, giờ Tý đã đến.

Hàn Mộc vốn đang ngủ say sưa thì dấu vết hình thoi trước ngực chợt lóe ánh sáng màu xanh.

Sau đó, một giọng nữ quyến rũ vang lên trong đầu hắn.

“Hàn Mộc, Hàn Mộc…”