Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 13: C13: Đành chịu thôi




Nghĩ đến đây, Hàn Mộc liền nhắm đến ba đồng tiền còn sót lại trong nhà kho Hàn phủ.

Hàn Mộc lập tức tìm Băng Nhi, bảo nàng đưa ba đồng tiền ấy cho mình. Nhưng mà khi nghe lệnh của gia chủ, tiểu l0li luôn luôn nghe lời thế mà lại từ chối.

Tiểu l0li khăng khăng rằng phải có sự đồng ý của đại tiểu thư thì nàng mới đưa ba đồng tiền cho hắn, rốt cuộc thì số tiền ấy đều là do đại tiểu thư vất vả kiếm được.

Hàn Mộc nói suýt rách cả môi, nói sẽ trả cả vốn lấn lời, nhưng mà tiểu l0li lại rất bướng bỉnh mà chặn cửa nhà kho, tỏa ra loại khí phách kiên quyết “ta và đồng tiền cùng sống sót”.

Hàn Mộc bất đắc dĩ chịu thua, quay đầu đi tìm Sở Hàn Tâm.

Tuy rằng rất không muốn đối mặt với cô gái từng để lại bóng ma tâm lý cho mình, nhưng mà vì linh thạch, Hàn Mộc chỉ có thể căng da đầu đi tìm người.


Lúc này vẫn còn sớm, ngày mới tờ mờ sáng, mọi người đều chưa ăn sáng. Hàn Mộc hấp ta hấp tấp chạy về sương phòng phía tây, thầm nghĩ có khi nào vị đại tỷ kia chưa ngủ dậy hay không?

Đứng trước cổng sân sương phòng phía tây, Hàn Mộc hơi do dự, rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu đi vào trong. Nhưng tới khi đặt bước chân xuống đất, hắn lại trở nên rất cẩn thận.

Đành chịu thôi, cứ nhớ đến vẻ hung hãn ngày ấy của Sở Hàn Tâm, Hàn Mộc liền rất lo lắng, nếu mình bước đi phát ra tiếng thì có khi nào sẽ làm ồn đến con cọp mẹ kia, hoặc là nếu đối phương có bệnh bực bội khi mới thức, rồi lại bị mình đánh thức, thì chẳng phải là rất nguy hiểm sao.

Vậy nên Hàn Mộc muốn xác định xem đối phương đã ngủ dậy hay chưa.

May là hiện giờ Hàn Mộc đang ở cảnh giới Võ Đồ ba sao. Tuy rằng sức chiến đấu chẳng ra gì, nhưng mà độ linh hoạt cơ thể đã tăng lên rất nhiều.

Lúc này, hắn rón ra rón rén đi vào trong sân, thế mà lại không có một chút tiếng động nào.

Hắn tiếp tục cẩn thận đi tới gần sương phòng, vượt qua vài bậc thang, đến trước cửa sương phòng.

Hàn Mộc không dám gõ cửa, cứ đứng trước cửa phòng, kề sát lỗ tai vào khe cửa, lắng nghe xem bên trong có tiếng động gì hay không. Nếu có tiếng

động, nghĩa là đối phương đã thức dậy, vậy thì hắn có thể gõ cửa.

Hắn nghiêng tai lắng nghe, không hề nghe thấy tiếng gì, Sở Hàn Tâm dường như còn đang ngủ.

Hàn Mộc hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi về, chờ khi nào vị đại tiểu thư kia ngủ ngon, tâm trạng vui vẻ, thì lại đi tìm nàng ta mượn tiền.


||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Hắn vừa định quay người đi thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Cái thắt lưng dường như đã bị nguyền rủa của hắn không hiểu sao lại lỏng ra, khiến cái quần lập tức trượt xuống dưới.

Hàn Mộc giật mình, vội vàng khom lưng kéo quần lên.

Có điều, trong lúc sốt ruột, Hàn Mộc quên mất là hiện giờ mình đang kề sát cửa sương phòng.

Hắn vừa cúi đầu thì cái trán đã đâm thẳng vào giữa hai mép cửa.

“Rầm!”

Dưới cơn va chạm, hai cánh cửa mở rộng ra hai bên, một làn gió thơm ướt át lập tức đập vào trước mặt.


Hàn Mộc vốn đang kéo quần mình lên, lập tức nhận ra là không ổn, chợt đứng dậy ngẩng phắt đầu lên, sau đó cả người ngẩn ngơ ngay cửa sương phòng.

Đại sảnh trong sương phòng hơi nước lượn lờ, ở chính giữa đặt một thùng tắm cao cỡ nửa người.

Trong thùng tắm, có nước gợn lăn tăn, có cánh hoa bồng bềnh, có một cô gái trẻ tuổi cực kì xinh đẹp với mái tóc dài xõa xuống bờ vai trắng nõn đang tựa lưng vào thành thùng tắm.

Giờ phút này, một chân thon dài trắng nõn mới vừa duõi lên thùng tắm, một cánh tay tựa ngó sen đang nhẹ xoa chân. Có điều, ngay lúc này, động tác xinh đẹp kia đã hơi cứng đờ.

Cô gái nhìn ra cửa sương phòng bằng ánh mắt ngạc nhiên và ngơ ngẩn.

Lúc này, trong ánh nắng mờ ảo của buổi sáng, một thanh niên dáng người gầy gò tuấn tú đang đứng dạng ch@n ra ngay cửa sương phòng, đôi tay còn đang kéo lưng quần, và một chiếc qu@n lót màu xám đậm đang tỏa sáng †rong nắng sớm.