Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 32: Lợn lành chữa thành lợn què




Tiểu nha đầu chạy ra thật xa mới dừng lại, sau đó vỗ vỗ lồng ngực vẫn còn phẳng phiu, chưa dậy thì của mình, còn con tim thì đập thình thịch không dứt.

Nàng ta vì nôn nóng, vừa mua được vải liền vội vàng xông ra ngoài nên mới va phải người ta, ấy thế nhưng vị công tử đó không những không trách cứ gì mà còn nói đó là lỗi của hắn, rồi xin lỗi nàng nữa, người ta dù gì cũng mang thân phận công tử nhưng cách hành xử thì đúng là hiếm thấy.

Vị công tử ấy thật đẹp trai, phong độ ngời ngời, tư thái tao nhã, nụ cười rạng rỡ, có điều ánh mắt của công tử ấy cứ khiến người ta hồi hộp, đỏ mặt một cách khó hiểu, không biết hắn tên là gì nhỉ? Sau này liệu có còn gặp lại nữa không?

"Haizzzz..." Tiểu nha đầu xoay người lại luyến tiếc nhìn tiệm vải Cung Kỳ rồi thở dài một tiếng, sau đó ôm cuộn vải hoa hòa vào dòng người tấp nập.

Tiểu nha đầu có vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng động lòng người, nhưng Diệp Khôn không có sở thích làm chuyện đó với các tiểu loli nên hiển nhiên là sẽ không có hứng thú với nàng ta, anh đi tới đi lui trong cửa hàng vải, trong lòng tính toán xem phải làm gì mới có thể thu hút được sự chú ý của Cung Thanh Nhi.

Mục Hiếu Trung bảo vệ anh nửa bước không rời, còn tám cấm vệ Long Hổ thì đứng bên ngoài cửa tiệm, dù rất muốn vào trong nhưng tiệm vải có rộng cỡ nào đi nữa cũng trông khá là chật chội, huống hồ Hoàng Thượng đã nhấn mạnh là không được phô trương.

Diệp Khôn quan sát những bộ quần áo đã may xong, được treo trên kệ hàng, tất cả đều có kiểu dáng giống nhau, có điều cổ áo và tay áo được thêu bởi rất nhiều những hoa văn khác nhau, cũng chẳng có gì nhiều để ngắm, không giống như những mẫu mã đa dạng theo xu hướng của thời trang hiện đại.

Ồ, có cách rồi.

Bỗng nghĩ ra một tuyệt chiêu có thể thu hút được sự chú ý của Cung đại mỹ nữ, Diệp Khôn liền cao hứng gõ nhẹ đầu quạt vào lòng bàn tay, đang định nói chuyện với chủ cửa hàng vải thì thấy mấy tên mặc đồ gia nô màu đen đang hộ tống một cô gái đeo vàng bạc khắp người bước vào, còn có cả tiểu loli mà anh đụng phải lúc nãy, có điều lúc này hai mắt nàng ta đang lệ lưng tròng, gò má trắng trẻo còn in năm dấu tay đỏ chót.

Diệp Khôn vốn là người thương hương tiếc ngọc, thấy tiểu loli đáng yêu bị người ta ngược đãi như vậy, liền nhíu mày, tên khốn nào đã hành động thô bạo như vậy?

Mục Hiếu Trung luôn theo sát bên canh Diệp Khôn nhìn lướt qua đám gia nô vừa mới xộc vào rồi giơ tay ra hiệu với tám cấm vệ Long Hổ đang đứng bên ngoài.

‘Soạt’ một tiếng, một tên gia nô giật phăng cuộn vải hoa màu đỏ mà tiểu loli vừa mới mua được, ném thật mạnh lên bàn, rồi lớn tiếng quát: "Chưởng quầy đâu, có đây không?

"Khách quan có chuyện gì?" Người phục vụ trong cửa hàng nở nụ cười xã giao, nghĩ đám người này hùng hổ xông vào xem ra có chuyện không hay rồi.

Tên gia nô đó hung hăng trừng mắt nhìn người với người phục vụ bán hàng: "Cút, gọi chưởng quầy ra đây!”

Chưởng quầy tiến lên, mỉm cười nói: "Tôi là chưởng quầy, không biết khách quan có chuyện gì?"

Tên gia nô đập mạnh xuống cuộn vải hoa đỏ đang nằm trên bàn, lớn giọng quát: "Ai cũng nói tiệm vải Cung Kỳ của các người rất uy tín nhưng ông nhìn đi, đây là vải vừa mới được mua ở đây về.”

Lão chưởng quầy theo lời, lật cuộn vải vài vòng thì đột nhiên phát hiện trên cuộn vải hoa đỏ có một lỗ nhỏ, ông ta nhíu mày.

"Các người xem đi, đây là uy tín của tiệm vải Cung Kỳ à, bán vải rách cho người ta." Tên gia nô đó lại càng to giọng quát tháo, tỏ vẻ mình là một người đi đòi lý lẽ.

Rất nhiều khách mua vải trong cửa tiệm đều đang xôn xao nhìn lại, Mục Hiếu Trung cũng tiến tới nhìn một chút, còn dùng tay sờ sờ, ghé mũi ngửi rồi quay lại bên cạnh Diệp Khôn, thấp giọng nói vào tai anh: "Công tử, là dùng nhang nóng để châm, hơi ấm và mùi nhang vẫn còn.”

Diệp Khôn nhướn mày, mặt nở nụ cười gian xảo, hóa ra là mấy tên này cố ý tới đây kiếm chuyện, anh đang trăm phương nghìn kế tìm cách tiếp cận Cung đại mỹ nhân, hôm nay coi như gặp may rồi, đã có người tạo cơ hội cho anh.

Sao anh đây số may thế không biết.

Anh khoanh tay đứng bên cạnh xem náo nhiệt, Mục Hiếu Trung thì đứng cạnh anh, tám cấm vệ Long Hổ chía ra đứng canh bốn góc và ngoài cửa.

Những người này cố ý tới tiệm vải Cung Kỳ để kiếm chuyện, lát nữa có lẽ sẽ xảy ra xung đột, vì sự an toàn, Mục Hiếu Trung mới gọi bốn cấm vệ Long Hổ đến bảo vệ xung quanh Hoàng Thượng.

Mục Hiếu Trung nhanh chóng nhận ra, người cố ý kiếm chuyện là Lôi Kỳ, tam tiểu thư của Lôi gia. Lôi gia là một thế gia vọng tộc, Lôi lão gia Lôi Minh là Quang lộc tự thiếu khanh ngũ phẩm, Lôi gia sở hữu không ít cửa hàng trong Hoàng thành, tiệm vải là một trong số đó.

Diệp Khôn đã hiểu nguyên nhân trong chuyện này, đây chính là cạnh tranh trong ngành, những người như Cung Thanh Nhi, không có ai chống lưng muốn đứng vững trong giới kinh doanh cạnh tranh khốc liệt này đều là dựa vào uy tín làm ăn cả.

Tiệm vải Cung Kỳ làm ăn rất được nên khó tránh khỏi khiến cho những kẻ cùng ngành đố kỵ, Lôi gia là một trong những kẻ đó, gia đình cũng mở tiệm vải, Lôi tam tiểu thư có cần phải sang tiệm nhà người ta mua không? Dụng ý hết sức rõ ràng, đó chính là cố ý bôi xấu uy tín của tiệm vải Cung Kỳ.

Chưởng quỹ thừa biết người của Lôi gia đang gây chuyện rồi, nhưng khổ nổi ông ta không có bằng chứng nên để dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, ông ta đã liên tục xin lỗi, trả lại số tiền mà tam tiểu thư đã dùng để mua cuộn vải và còn bồi thường gấp đôi nữa.

Lôi tam tiểu thư nghênh ngang bỏ đi trong sự bảo vệ của đám nô gia, phá hỏng danh dự, uy tín của tiệm vải Cung Kỳ chỉ là bước khởi đầu, phía sau vẫn còn rất nhiều chiêu trò đã được chuẩn bị từ trước, trước mắt chưa cần dùng đến dằn mặt.

Tiểu loli là nha hoàn của vị tam tiểu thư kia, lúc rời đi, hai mắt vẫn còn đẫm lệ liếc nhìn Diệp Khôn rồi cúi đầu, lặng lẽ theo sau tam tiểu thư.

Vẻ mặt đau khổ, bất lực của tiểu loli lúc rời đi khiến cho bản tính thương hương tiếc ngọc của Diệp Khôn bất chợt trỗi dậy, anh bảo Mục Hiếu Trung phái người tìm hiểu tình hình của Lôi gia một cách cặn kẽ và còn đặc biệt dặn dò phải để ý tới tiểu loli.

Thấy mấy người khách tới mua vải tại Cung Kỳ đang định bỏ sang tiệm khác để mua vì chuyện vừa mới xảy ra, Diệp Khôn liền nhanh trí vỗ tay mỉm cười nói: "Bồi thường gấp đôi, Cung Kỳ quả nhiên là làm ăn rất uy tín, chưởng quầy, tôi muốn lấy cuộn vải này."

Lão chưởng quầy là một người kinh nghiệm đầy mình, Lôi tam tiểu thư cố ý dựng chuyện làm tổn hại uy tín của Cung Kỳ, Cung Kỳ ở ngoài sáng nên bị thất thế, tuy nhiên việc bồi thường gấp đôi ngược lại càng gia tăng danh dự và uy tín cho Cung Kỳ.

Diệp Khôn vừa nói như vậy, thì những khách hàng đang định bỏ đi liền giật thót, chẳng mấy chốc bọn họ đều hiểu được lý lẽ trong đó, Cung Kỳ quả thực rất uy tín, nên các nàng lại vui vẻ chọn lựa vải vóc mà mình thích, trả tiền rồi ôm vải vui vẻ rời đi.

Lão chưởng quầy cười với Diệp Khôn, ôm quyền cúi chào: “Cảm ơn công tử.”

Diệp Khôn cười sảng khoái: "Là chưởng quầy đây khôn khéo, ha ha."

Hai người tươi cười nhìn nhau, vẻ rất hiểu ý, lão chưởng quầy mỉm cười nói: "Nói gì đi nữa thì bổn tiệm vẫn nợ công tử một nhân tình, mời công tử chọn vải, bổn tiệm chỉ tính giá gốc.”

Diệp Khôn cũng không khách sáo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đau khổ bất lực của tiểu loli, anh liền chọn một xấp vải hoa đào màu đỏ còn Mục Hiếu Trung thì lấy bạc ra trả.

Mặc dù không gặp được Cung đại mỹ nhân nhưng chí ít cũng để lại cho tiệm vải Cung Kỳ một ấn tượng tốt, sau này cơ hội sẽ còn nhiều, mỹ nữ mà anh đây đã nhìn trúng thì coi như ăn chắc rồi, đừng mơ thoát được khỏi lòng bàn tay anh!

Diệp Khôn rời khỏi tiệm vải Cung Kỳ, ngẩng đầu nhìn trời, đoán chừng mặt trời cũng sắp xuống núi, đã đến lúc nên quay về hoàng cung rồi, giang sơn vẫn còn chưa ngồi vững thì ở trong cung vẫn an toàn hơn.

Về được nửa đường, trong lúc ngắm nghía xung quanh, anh vô tình trông thấy một bóng dáng yểu điệu cách đó không xa, anh bất giác nở nụ cười.