Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 10: Phần thưởng của trẫm




Lan Phi nhìn Hoàng Thượng nằm đó, một tay thò vào vạt áo của nàng, tùy tiện chiếm lợi, mặt nàng đỏ như ráng mây chiều, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm thán.

Hoàng Thượng vốn đang bệnh nặng nằm liệt giường, đã thoi thóp rồi, ngay cả Triệu thái y được xưng người tài ba đứng đầu cũng phải bó tay, ai ngờ rằng Hoàng Thượng như ăn phải tiên đan linh dược, long thể bỗng khôi phục lại, đồng thời trong ngày còn sủng hạnh nàng và Hạnh Nhi.

Ban đầu, nàng lo lắng cho cơ thể Hoàng Thượng, cũng lo sợ rằng, Hoàng Thượng nhất thời hứng thú lên, thỉnh thoảng sủng hạnh mình, nhưng giờ xem ra, long thể Hoàng Thượng thật sự không có vấn đề gì, đồng thời, dường như tính cách ngài ấy cũng thay đổi, điều này là chuyện tốt với nàng.

“Trẫm yêu giang sơn, càng yêu người đẹp hơn, nào, Ái phi, nằm xuống đây một lát.” Diệp Khôn lười biếng duỗi eo, một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Lan Phi, tay còn lại thì lần mò tìm kiếm xuân cảnh trong vạt áo nàng.

“Hoàng Thượng, lâm triều là di huấn của tổ tiên, lấy việc nước làm trọng, sau này thần thiếp sẽ… sẽ tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng.” Hai má Lan Phi đỏ ửng ẩn chứa xuân tình, nhẹ giọng khuyên nhủ, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Hạnh Nhi đang đứng hầu bên cạnh, bảo nàng ta cũng tới đây giúp nàng khuyên Hoàng Thượng rời giường lâm triều.

Dưới sự khuyên nhủ nhẹ nhàng của hai người đẹp, Diệp Khôn cũng sờ mó mấy lượt rồi, lúc này mới lười biếng ngồi dậy, Lan Phi và Hạnh Nhi cùng nhau hầu hạ anh thay y phục.

Hai bàn tay của Diệp Khôn cũng không rảnh rỗi một chút nào, xoa nắn làm hai người thở hổn hển, hai má đỏ ửng xuân tình, mắt lấp lánh quyến rũ.

“Hoàng Thượng…” Hạnh Nhi mới trải qua chuyện đời, hờn dỗi giậm chân, Hoàng Thượng cứ làm bậy như thế, không biết tới khi nào mới có thể hầu hạ ngài ấy thay y phục xong, dùng bữa rồi thượng triều.

Dáng vẻ người đẹp hờn dỗi tức giận cực kỳ động lòng người, Diệp Khôn nhếch miệng cười, mặt dày nói: “Ái phi, tối nay ba người chúng ta cùng nhau làm chuyện đó đi, ha ha.”

Không cần nói rõ, Lan Phi và Hạnh Nhi đều hiểu rõ ý của hắn. Hai người đỏ mặt, Hoàng Thượng nói những lời này quá sỗ sàng rồi, sao lại không biết xấu hổ như thế?

Hơn nữa, hắn còn nói ba người chúng ta? Chuyện… chuyện này quá hoang đường rồi…

Hoàng Thượng sủng hạnh Hạnh Nhi, Lan Phi không hề đố kỵ, thậm chí còn vui mừng thay muội ấy, Hạnh Nhi là tỳ nữ bên cạnh nàng, cùng nàng trưởng thành, giữa hai người không có gì là bí mật, giống hệt tỷ muội ruột, chỉ là cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng, chuyện… chuyện này thật sự rất xấu hổ…

Hoàng Thượng đúng là… phóng đãng quá độ…

Trong lòng Lan Phi không khỏi sinh ra bất an, rốt cuộc tính cách Hoàng Thượng thật sự thay đổi, hay trước giờ Hoàng Thượng luôn hoang dâm vô độ, tàn bạo thích giết choc như thế?

“Hoàng Thượng, Ngài đừng quên Lan Phi nương nương đang ở đây đó.” Hạnh Nhi đỏ mặt xấu hổ nói, nàng không muốn tranh sủng với Lan Phi, mà muốn giúp chủ nhân tranh sủng với Lệ phi quyến rũ kia.

“Vẫn là Hạnh Nhi hiểu rõ tâm tư Trẫm nhất.” Diệp Khôn cười xấu xa, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ ửng hồng của nàng: “Khổng Tử cũng dạy thế, đợi Trẫm quay về, nhất định sẽ ban thưởng cho Hạnh Nhi, ha ha.”

Hạnh Nhi xấu hổ cúi đầu, Hoàng Thượng nở nụ cười xấu xa, sao nàng không hiểu rõ ban thưởng kia nghĩa là gì chứ? Nhất thời nàng vừa vui vừa thẹn, còn hơi bất an, lo tiểu thư sẽ trách tội nàng tranh sủng.

Sao Lan Phi lại trách tội Hạnh Nhi chứ, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận giáo dục truyền thống tam tòng tứ đức, cho dù nàng tài năng, suy nghĩ cởi mở thế nào đi chăng nữa, thì duy phu vẫn là lời dạy đã ăn sâu vào tâm trí nàng.

Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, nàng đố kỵ cũng đâu có tác dụng gì? Ầm ĩ một trận cũng không thay đổi được gì, cùng lắm chỉ được bồi thường ít vàng bạc châu báu thôi, ngược lại còn làm trượng phu không vui.

Nàng là một người phụ nữ thông minh, so với việc làm trượng phu không vui, chi bằng mắt nhắm mắt mở thuận theo ý hắn, hắn muốn nạp bao nhiêu thiếp thất thì nạp, chỉ cần có thể bảo đảm địa vị hiện tại của nàng là được.

“Khụ…”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ho khẽ, Lan Phi ngẩn người rồi hiểu ngay, là Tô công công, tổng quản nội thị giám đang nhắc nhở nàng, thời gian không còn sớm nữa, Hoàng Thượng phải thượng triều rồi.

“Hoàng Thượng, thời gian không còn sớm nữa, Ngài phải thượng triều rồi, lấy việc nước làm trọng.” Lan Phi vừa giúp Hoàng Thượng chỉnh sửa lại xiêm y, vừa nhẹ giọng khuyên nhủ: “Sau khi tan triều, thần thiếp sẽ cung phụng hầu hạ Hoàng Thượng, ngài đừng để các đại thần phải chờ đợi lâu.”

“Bọn họ thích đợi thì cứ để họ đợi, anh đây là Hoàng đế, ai dám nói không với anh đây?” Anh hừ hừ bất mãn, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, hét lên: “Lão Tô.”

“Có nô tài.” Tô Xuân Vinh đứng ngoài cửa khom người đáp lại, trong lòng không ngừng buồn bực, dường như sau trận bệnh nặng, Hoàng Thượng đã biến thành người khác, bình thường Ngài ấy không gọi ông như thế, mà thân mật gọi Tiểu Luân Tử, tiếng gọi lão Tô này thật đau lòng mà…

Diệp Khôn nói: “Ông phái người tới đó xem, ghi lại tên những quan viên tới trễ cho ta.”

“Nô tài tuân chỉ.” Tô Xuân Vinh cúi người lui xuống, chỉ một tiểu thái giám tới điện Kim Loan canh giữ, trong lòng ngày càng mơ hồ, từ hôm qua đến giờ, từ hành động đến ngôn từ của Hoàng Thượng đều thay đổi, chẳng lẽ trận bệnh nặng đó đã làm Hoàng Thượng ốm đến hồ đồ luôn rồi?

Diệp Khôn dùng bữa sáng trong tẩm cung của Lan Phi, năm món mặn một món canh, cộng thêm mấy bánh ngọt và ít hoa quả, những món này đều làm theo lời căn dặn của anh, lấy tiết kiệm làm đầu, không phô trương lãng phí.

Ban nãy anh bỗng nhớ đến, trước đây lúc còn đến trường, anh thường tới lớp trễ, bị thầy giáo trách phạt, không phải mấy đại thần kia rất nhiều tiền sao, anh đây tìm một lý do xử phạt bọn họ thật nặng, như vậy có thể kiếm được rất nhiều tiền, khà khà.

Có lý do này, Diệp Khôn lên tinh thần ngay, vội vàng dùng bữa sáng xong, ôm hôn Lan Phi mấy cái, lại nhào nặn bộ ngực đẫy đà mê người của Hạnh Nhi, lúc này mới hài lòng thượng triều.

Tô Xuân Vinh tổng quản nội thị giám theo sát phía sau, lão hoa mắt chóng mặt, Hoàng Thượng thay đổi tính cách sao? Hôm nay, ngài ấy như biến thành người khác vậy.

Diệp Khôn tin thần phấn chấn ngồi trên long ỷ, sờ mó lung tung, mông nhích qua nhích lại trên long ỷ, chậc chậc, đây chính là long ỷ chỉ có Thiên tử mới được ngồi trong truyền thuyết sao?

Ồ, ngồi lên rồi, cảm giác không khác gì ghế gỗ mấy? Có điều, cảm giác cao cao tại thượng, nhìn xuống quần thần thật sự rất sảng khoái.

“Ngô Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Văn võ bá quan trong triều đồng loạt quỳ xuống hành lễ, ca ngợi công đức Ngô Vương vạn tuế, thần vũ anh minh, thiên thu vạn năm.

“Chúng ái khanh bình thân.” Diệp Khôn nghĩ tới Kim đại hiệp, giáo chủ Thần Long giáo trong, không khỏi buồn cười, đồng thời người cũng như mọc ra một đôi cánh, bắt đầu bay lơ lửng.

Cảm giác này thật con mẹ nó sảng khoái, trong lòng anh càng kiên định củng cố ngai vàng của mình, thực hiện lý tưởng vĩ đại thu thập toàn bộ người đẹp trong thiên hạ.

Tô Xuân Vinh đứng bên cạnh khẽ nói: “Bẩm Hoàng Thượng, ngoài các quan cáo bệnh ở nhà thì không thiếu một ai.”

“…” Diệp Khôn như quả bóng xì hơi, xẹp xuống ngay, mẹ kiếp, tất cả đều tới đúng giờ như thế, chẳng phải làm anh đây không kiếm được bạc à?

Con ngươi anh xoay tròn: “Lão Tô, ngươi mau đi kiểm tra xem, có đại thần nào mặc xiêm y không chỉnh tề không, mau bắt ra cho Trẫm.”