Xuyên Không Thành Phi Tử Thì Làm Gì?

Chương 6: Thị tẩm




Nhàn Nhã Điện quả nhiên lớn hơn Ngưng Phương Điện rất nhiều, bên trong phòng trang hoàng bày trí cũng thật hoa mỹ, lộng lẫy. Hoàng quý phi chính là không giống người thường.

Trên đường Lý công công vẫn luôn theo sát phía sau, biết rằng trước mắt bản thân không phải đối thủ của hắn, Lâm Ngữ Nguyệt bỏ đi ý niệm chạy trốn.

Khi Lâm Ngữ Nguyệt đánh giá đại sảnh, phát hiện Bắc Thần Lăng ngồi chính giữa mặt không biểu cảm đang nhìn bản thân, trong ánh mắt nhiều phần nghiên cứu.

"Sao muội muội lại đứng thế kia, ngồi đi. " Đoan Mộc Lương Hi mở miệng đầu tiên, nhưng trước khi nói vẫn không quên quan sát biểu cảm của Bắc Thần Lăng.

Lâm Ngữ Nguyệt ngồi ở bên phải gần vị trí của Đoan Mộc Lương Hi, đã thấy không it chuyện, gặp không ít người, đặc biệt là không thiếu mấy kẻ như thế này.

Bắc Thần Lăng ngoại trừ uống trà, thỉnh thoảng nhìn Lâm Ngữ Nguyệt, nhưng một tiếng cũng không nói, ngược lại Đoan Mộc Lương Hi có vẻ nhiệt tình.

"Muội muội một tháng này gầy đi không ít, nghĩ đến ở Ngưng Phương Điện cũng chịu không ít khổ."

Lâm Ngữ Nguyệt nghĩ đến nữ nhân này có thể chính là hung thủ ném mình xuống giếng, thầm cười lạnh một tiếng, nói: “ Tỷ tỷ nghe ở mấy lời này ở đâu vậy, muội muội phúc lớn mạng lớn, sống ở đâu cũng giống nhau.”

Đoan Mộc Lương Hi sửng sốt, mỉm cười với Bắc Thần Lăng nói: "Hoàng thượng, dù sao muội muội đã chịu trừng phạt, cũng biết lỗi rồi, liền tha thứ muội muội đi!"

Mèo khóc chuột, giả từ bi.Lâm Ngữ Nguyệt trong lòng không vui, không muốn thấy nhất chính là loại người trong ngoài bất nhất, hai mặt.

“ Mọi chuyện liền do Hoàng quý phi an bài đi, trẫm cũng mệt rồi.”

“ Vâng.” Đoan Mộc Lương Hi dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Bắc Thần Lăng một chút, lại liếc liếc Lâm Ngữ Nguyệt, "Ngày hôm nay để Nguyệt muội muội thị tẩm ạ! "

Bắc Thần Lăng không nói gì thêm, vung ống tay áo, chắp tay sau lưng rời khỏi đại sảnh.

Lại là ý gì nữa đây? Ý là mình thị tẩm? Lâm Ngữ Nguyệt ngạc nhiên.

Đoan Mộc Lương Hi đứng lên đi tới bên Lâm Ngữ Nguyệt, kéo tay nàng,Lâm Ngữ Nguyệt cũng thuận thế đứng lên.

"Muội muội, hôm nay tỷ tỷ thân thể không khỏe, làm phiền muội muội." nói rồi liền hướng tỳ nữ hô, "Hương nhi, phái mấy người trang điểm cho Nguyệt phi nương nương."

"Vâng, Hoàng quý phi nương nương. "

Bị đám nha hoàn dẫn tới một căn phòng,bên trong đặt một thùng gỗ, chứa đầy cánh hoa, hơi nước cùng hương hoa thơm ngát cả phòng.

"Nguyệt phi nương nương, nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục. "

Thấy có người tới cởi y phục của mình, Lâm Ngữ Nguyệt theo phản xạ lùi về phía sau vài bước.

"Không cần, các ngươi đi ra ngoài trước đi!. "

"Nhưng mà, nương nương... "

"Ra ngoài."

Đợi người đi hết, Lâm Ngữ Nguyệt thở phào một cái, cởi quần áo, tiến vào thùng nước nóng. Có tiện nghi không chiếm thì quá ngu ngốc rồi; ở Ngưng Phương Điện lấy đâu ra thùng gỗ lớn như vây, nhiều cánh hoa như vậy, được ngâm mình trong nướcnóng thỏa mái như vậy, chỉ là thiếu chút bong bóng.

Quả nhiên bất kể ở nơi nào cũng đều giống nhau, tiền chính là yếu tố quyết định. Nghĩ tới đây, Lâm Ngữ Nguyệt càng quyết tâm đến Tàng Bảo Các.

Đúng rồi, Lý công công có trao cho một tấm bản đồ. Lâm ngữ tháng nghĩ rồi vươn tay mang bản đồ ra nghiên cứu.

Sau khi xem xong mới phát hiện đêm nay tuyệt đối không được tùy tiện hành động, nếu không... Vào được chưa chắc đã ra được.

"Nguyệt phi nương nương." Tiếng nha hoàn kêu gọi từ ngoài cửa truyền đến.

Lúc này Lâm Ngữ Nguyệt mới phát hiện ra một vấn đề.

Tối nay thật sự phải thị tẩm?

Vừa nghĩ tới khuôn mặt của Bắc Thần Lăng cùng với nụ cười tà ác, dáng vẻ phóng đãng của hắn, Lâm Ngữ Nguyệt liền chịu không nổi.

Không biết cơ thể hắn đã tiếp xúc với bao nhiêu nữ nhân rồi, vừa nghĩ đã cảm thấy buồn nôn.

Lâm Ngữ Nguyệt mặc y phục tử tế, đem bản đồ giấu kỹ, liền để cho các nàng đi vào. Sau đó chính mình an vị ở trước gương đồng, không chút cử động, mặc cho các nàng lăn qua lăn lại.

Nhìn vào gương, trước mặt chính là mình, thật sự đây là lần đầu tiên nhìn kỹ, không nghĩ tới nhan sắc của Lâm Ngữ Nguyệt lại có thể so sánh cùng Đoan Mộc Lương Hi.

Có thể nói danh hiệu "Đông quốc đệ nhất mỹ nhân " cũng nên đổi người rồi, nghĩ tới đây, Lâm Ngữ Nguyệt không che giấu chút nào cười đắc ý.

Lâm Ngữ Nguyệt mặc một thân màu lam nhạt, bên trên có thêu đóa hoa sơn chi nhỏ, trên đầu cài chiếc trâm bích ngọc linh lung, bên dưới có đính tua rua làm từ sợi tơ bạc xỏ những hạt châu li ti. 

Bắc Thần Lăng xoay người, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh hỉ, sau đó lại chìm trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

"Thần thiếp Lâm Ngữ Nguyệt tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng cát tường." Lâm Ngữ Nguyệt cúi người thỉnh an, tiếng nói vừa dứt, khẽ cười một tiếng.

Bắc Thần Lăng đứng lên, Lâm Ngữ Nguyệt cúi đầu, nhìn bước chân đang đến gần. 

"Ái phi, còn không hầu hạ trẫm đi ngủ." Bắc Thần Lăng chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Lâm Ngữ Nguyệt.

"Vâng, thần thiếp hầu hạ hoàng thượng đi ngủ. "

Bắc Thần Lăng thấy có chút sai sai, mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt cùng mình tranh đấu, hiện tại liền dễ bảo, nghe lời răm rắp, chẳng lẽ là mình nhớ lộn.

Lực chú ý của Lâm Ngữ Nguyệt sớm đã không ở trên thái độ của Bắc Thần Lăng, mà là trên y phục.

Trời ạ, y phục này đến tột cùng làm sao cởi? Một tầng lại một tầng, giống như cái bánh chưng.

Bỏ đi, không quan tâm nữa, trực tiếp nhảy sang động tác kế tiếp.

Ngẩng đầu vừa vặn đụng tới mắt nhìn mình chằm chằm của Bắc Thần Lăng, Lâm Ngữ Nguyệt lộ ra một nụ cười mê người.

"Hoàng thượng." giọng nói ôn nhu, mềm nhũn, sau đó Lâm Ngữ Nguyệt liền đưa hai tay ôm lấy cổ Bắc Thần Lăng, tràn đầy vẻ dụ hoặc.

Bắc Thần Lăng lại có chút chán ghét đứng lên, vốn là có chút hứng thú, không nghĩ tới Lâm Ngữ Nguyệt cũng giống như đám nữ nhân hậu cung.

Nhìn thấy trong mắt Bắc Thần Lăng trong có tia chán ghét, Lâm Ngữ Nguyệt tiến thêm một bước tới gần lồng ngực Bắc Thần Lăng, trực tiếp dán lên, ngẩng đầu hơi híp mắt lại, thập phần mê hoặc.

Bắc Thần Lăng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong mắt lộ ra hận ý, liền đẩy Lâm Ngữ Nguyệt ra.

Lâm Ngữ Nguyệt cũng liệu trước rằng Bắc Thần Lăng sẽ có một chiêu này, chỉ là không nghĩ tới khí lực vượt quá tưởng tượng, mất đi cân bằng, lập tức liền ngồi trên mặt đất, hông truyền đến cảm giác đau đớn.

Nếu Lâm Ngữ Nguyệt là viên minh châu trên tay Thừa tướng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vậy thì sau khi tiến cung nên được coi trọng, nhưng lại ở tại một nơi vắng vẻ như Ngưng Phương Điện, đủ để nhìn ra Lâm Ngữ Nguyệt ở hoàng cung cũng không được tốt lắm, cũng có thể suy ra không được sủng ái.

Cho nên lần này Bắc Thần Lăng ngầm cho phép Lâm Ngữ Nguyệt thị tẩm, hoặc là chính là đầu đầy nước, hoặc là chính là hắn cảm thấy Lâm Ngữ Nguyệt thay đổi, không giống trước đây.

Lâm Ngữ Nguyệt cảm thấy vế sau đúng hơn, nên quyết định đi bước này, nếu không được thì dùng một chiêu cuối cùng, đánh hắn bất tỉnh. Có điều lợi bất cập hại, chiêu này nếu truy cứu, chính là tội ám sát hoàng thượng.

"Ngươi, cút ra ngoài." Ngữ khí không cần hoài nghi của Bắc Thần Lăng.

Lâm Ngữ Nguyệt cũng thừa thắng xông lên, quỳ trên mặt đất khóc thỉnh cầu nói: "Hoàng thượng, thần thiếp biết sai, cầu hoàng thượng tha thứ cho thần thiếp, lưu thần thiếp ở chỗ này hầu hạ ngươi đi. "

Sau khi Bắc Thần Lăng quay lưng lại, nghe được những lời này của Lâm Ngữ Nguyệt liền xoay người, liền một bước tách khỏi Lâm Ngữ Nguyệt, một tay nắm chặt cằm Lâm Ngữ Nguyệt, bất tri bất giác tăng thêm lực đạo, nhãn thần cũng càng thêm hung ác.

"Ngươi có tâm tư gì, sau lưng ngươi ngươi có tâm tư gì, trẫm đều biết." nói xong, liền buông tay, đem Lâm Ngữ Nguyệt hướng bên trái đẩy ngã, "Cút."