Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh

Chương 91




Cũng không phải không có ai nghĩ tới sẽ có cú chuyển mình này, nhưng không ai tưởng tượng nổi lại có thể chuyển mình một cách khủng khiếp như vây.

Khi bức ảnh đầu tiên vừa được đăng tải lên, mọi người đều tin chắc như đinh đóng cột Giản Nhân Nhân là kẻ thứ ba, muốn xem xem cô giải thích thế nào, sẽ giải thích với công chúng ra sao. Ai mà ngờ được rằng cô lại là phu nhân của tổng giám đốc Thẩm thị cơ chứ, từ tiểu tam lên vợ… tình thế đảo ngược quá khủng khiếp, cũng đủ lấy lại mặt mũi.

Vốn dĩ những người tung tin đồn nói Giản Nhân Nhân không quan tâm đến thể diện làm kẻ thứ ba nên ngậm miệng đi là vừa.

“Tôi phát hiện em gái nay quá là khủng đi! Đương nhiên cái người bịa chuyện kia hình như là không có não thì phải. Người ta rõ ràng là chính mệnh phu nhân mà lại nói cái gì mà tiểu tam. Đây không phải là tự làm mình khó ở, tự gây thù chuốc oán hay sao? Nhưng tôi vừa lên mạng tra một chút, suýt chút quỳ luôn, chồng của em gái này… thật sự là người quá có tiền đi, quan trọng nhất là dáng vẻ bề ngoài của anh ta không kém bất cứ một minh tinh nào, tại sao trong phạm vi kiểm kê danh sách các soái ca phú nhị đại lại không có anh ta nhỉ? Vừa giàu vừa đẹp trai. Em gái này đúng là đứng trên đỉnh cao của cuộc đời rồi.”

“Tôi tức chết mất, cả ngày hôm nay cãi nhau với người ta. Lúc trước tôi đi theo đoàn phim đến Hoành Điếm, lúc đó em gái này đang đóng vai phụ cho một bộ phim truyền hình. Lúc tôi đang mua trà sữa ở quán, lại quên mang theo tiền, điện thoại cũng quên luôn, chính cô ấy trả tiền giúp tôi đó. Tuy số tiền không nhiều, nhưng tôi cảm thấy vô cùng biết ơn với cô ấy. Tôi cứ nghĩ một người con gái có nụ cười vừa đẹp vừa ngọt ngào như vậy không thể là người xấu được! Thật là cảm động, cô ấy đã không khiến tôi thất vọng. Hi vọng cô ấy và chồng sẽ sống hạnh phúc mãi mãi, còn cái người bịa đặt kia đúng là syhkb!”

“Cho nên chỉ có mình tôi không nắm rõ trọng điểm thôi sao? Trong tin tức kia có nói phu nhân của Thẩm tiên sinh có thai rồi sinh con, lẽ nào… Giản nữ thần đã có con rồi? Hiện tại nhìn dung nhan của hai người bọn họ, tôi thật mong đợi nhanh chóng được trông thấy ảnh của cục cưng, nhất định cũng sẽ là một đứa trẻ xuất chúng.”

Những thông tin và ảnh về chuyện Giản Nhân Nhân là tiêu tam trên Weibo đều bị xóa hết. Sina cũng tự động không chế thông tin. Từ đó, trên Weibo chỉ còn những lời chúc phúc và chúc may mắn hòa thuận. Tuy nhiên Giản Nhân Nhân xem xong, cũng không được vui vẻ như trong tưởng tượng, so với đọc mấy tin bịa đặt lúc sáng vẫn thất vọng rất nhiều.

Thẩm Tây Thừa đột nhiên phát hiện, bản thân mình không thể nhìn thấu tâm tư của cô được nữa.

Rốt cuộc, cô đang nghĩ gì trong lòng vậy?

Tề Huyên không ngờ thứ cô đăng lên Weibo và mấy diễn đàn lại được nhiều người chia sẻ đến vậy.

Cô muốn tung ít tin bịa đặt, nhưng đơn thuần chỉ muốn phát tiết một chút, ngàn vạn lần không ngờ tới được mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này. Sau một đêm có biết bao nhiêu người đọc được, để lại biết bao nhiêu bình luận… Cô không phải đồ ngốc, lờ mờ cảm thấy được có một đôi tay đang giúp cô, đẩy cô từ phía sau. Không, không phải là giúp, mà phải gọi là mượn dao giết người mới đúng.

Tề Huyên bắt đầu cảm thấy sợ. Ngay lúc này, điện thoại của cô bỗng kêu lên, là Ngô Nguyệt Hi gọi đến, cô run rẩy nhận điện. Chưa kịp nói một câu gì, đã nghe thấy các câu mắng nhiếc như trút xuống đầu của đối phương:

- Tề Huyên, điện thoại của Tống Thần hôm qua quên ở chỗ tớ, có phải cậu đã lén mở ra xem không? Tốt nhất cậu nên thành thật trả lời tớ. Tống Thần sắp tới ngay bây giờ. Nếu cậu không nói thật với tớ thì tớ chỉ có thể khai ra cậu. Tớ nói cho cậu biết, đừng nhìn đám người phú nhị đại bọn họ hàng ngày chỉ biết ăn chơi tụ tập không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng khi họ chuyên tâm mà chúng ta lại chọc tức họ, vậy thì không chết cũng tróc mấy lớp da đó. Cậu đừng lôi tớ vào chuyện này.

Nhanh như vậy đã điều tra ra cô rồi?

Cô thật sự đã đánh giá thấp Thẩm Tây Thừa rồi. Tề Huyên lúc này mới cảm thấy sợ hãi, tắt nguồn điện thoại, đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng cầm lấy điện thoại và ví tiền chạy nhanh ra ngoài. Cô phải đi tìm chỗ trốn thôi!

Nào ngờ lại gặp Tô Khiêm ngoài cửa.

Tay Tô Khiêm xách một cái túi, thấy cô ở nhà, sắc mặt dù không được tốt cho lắm, nhưng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như trước:

- Anh mua cơm vịt quay, cùng ăn đi.

Đối với Tô Khiêm mà nói, Giản Nhân Nhân là một nữ thần không thể chạm vào hay với tới, là người mà hắn ngày đêm mơ tưởng. Nhưng hắn vẫn không thể rời bỏ được Tề Huyên.

Tề Huyên lúc này mới thấy sợ hãi, cô kéo lấy tay Tô Khiêm, nói năng lộn xộn:

- Làm sao bây giờ, tôi chết chắc rồi, đều tại anh. Nếu không phải tại anh, tôi còn lâu mới làm loại chuyện ngu ngốc đó.

Tô Khiêm kiên nhẫn hỏi cô, sau khi nghe rõ ngọn nguồn câu chuyện từ miệng Tề Huyên nói ra, hắn vô thức giằng tay cô ra, tránh khỏi tầm mắt của cô. Như thể Tề Huyên là thứ mầm bệnh phải nhanh chóng cách ly.

- Sao cô có thể độc ác như vây? Tôi thật không dám tin cô lại là người như vậy.

Vợ chồng vốn dĩ như chim cùng tổ nhưng khi gặp hoạn nạn từng con bay đi. Càng không nói đến Tô Khiêm vốn không có tình cảm với cô, Tề Huyên lúc này mới cảm thấy tuyệt vọng.
Cô cười lạnh lùng:

- Anh cho rằng Thẩm Tây Thừa điều tra ra tôi mà lại không tra ra anh sao? Những người như họ sao có thể cho phép một người đê tiện như anh có suy nghĩ dơ bẩn với vợ của họ cơ chứ. Anh cứ chờ đi, anh sẽ thảm hơn tôi nhiều.

Bị người khác tinh ý nói trúng tâm tư, Tô Khiêm cũng thẹn quá hóa giận trở nên phẫn nộ. Hắn một tay đẩy Tề Huyên ra, đẩy cô ra ngoài cửa:

- Tôi xem như trước giờ chưa từng quen cô.

Cánh cửa bị đóng lại, Tề Huyên tự cười chính bản thân mình.

Bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí còn không tiếc bất cứ thứ gì của bản thân, cuối cùng lại vì một người đàn ông như vậy. Tại sao phải đến bây giờ cô mới nhận ra bản chất của anh ta?

Cô chỉnh lại đầu tóc một chút, hắn bất nhân vậy thì đừng trách cô bất nghĩa. Dứt khoát là cô không thể chơi lại mấy người Thẩm Tây Thừa kia, vậy không bằng thành thật nhận tội.

Ngu ngốc một lần thì được, hai lần vẫn được nhưng không thể có lần thứ ba. Cô cuối cùng cũng thông minh một lần.

- Thật ra tôi cũng đoán ra là có người đẩy sự việc phía sau, với năng lực của Tề Huyên, không đến nỗi gây sóng gió trên Weibo như vậy. - Tống Thần đi đến phía sau Thẩm Tây Thừa chậm rãi phân tích.

- Chuyện bên kia cũng điều tra ra rồi. Là một người trong giới giải trí, hoặc là một thế lực nào đó, vì tư chất của Nhân Nhân quá tốt nên khiến bọn họ ghen tị. Chỉ vì ngại thế lực của Thẩm gia, bọn họ không dám làm tiểu xảo gì. Đây là mượn dao giết người. Tiếp theo chúng ta nên làm gi? Giết một đe trăm?

Thẩm Tây Thừa cúi nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, anh ngoảnh đầu lại, không che giấu sự phẫn nộ trong ánh mắt nói:

- Giết một tên sao mà đủ được?

Anh không sợ chuyện tiếp theo, cũng không phải sợ người nào cả, điều khiến anh sợ là tâm trạng của Nhân Nhân.

Tống Thần nhanh chóng lĩnh hội:

- Tôi hiểu rồi.

Sản nghiệp của Thẩm gia dù không đầu tư gì liên quan đến giới giải trí, nhưng nhóm bạn bè của anh lại có mối quan hệ trong ngành này. Mấy kẻ tiểu nhân trong giới giải trí muốn gây ra sóng gió để ngư ông đắc lợi, hình như không coi họ ra gì hoặc nói cách khác là quá xem thường họ phải không?

Phàm những gia tộc đứng đầu ở Đế Đô không có gia tộc nào mà chưa trải qua phong ba bão táp, lại có người chưa từng biết đến thế nào là tối tăm, chỉ sợ sau đây họ sẽ hối hận không thôi về những chuyện mà bản thân mình gây ra.

Lúc Thẩm Tây Thừa về đến nhà thì thấy Giản Nhân Nhân đang cùng Mặc Mặc ngồi trên thảm trải sàn trong phòng ngủ đùa nghịch.

Chỉ là trò cô cầm bóng ném đi để Mặc Mặc bò qua nhặt lấy rồi ném lại. Mặc Mặc chơi trò này phải nói là vui không biết mệt.

Cuối cùng Mặc Mặc chơi mệt rồi nằm trong lòng Giản Nhân Nhân, cô liền ôm lấy tiểu mập mạp, hôn lên cái đầu nhỏ của con, trong ánh mặt đầy sự dịu dàng.

- Mặc Mặc, mẹ yêu con. - Giản Nhân Nhân ôm thằng bé nhỏ giọng nói.

Mặc Mặc rất thông minh, bây giờ thằng bé có thể nói vài từ không quá phức tạp rồi, nó cũng ôm chặt lấy cổ của Giản Nhân Nhân nói:

- Mặc Mặc yêu mẹ.

Giản Nhân Nhân ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Tây Thừa đang đứng ở cửa, lại cười nói:
- Mẹ cũng yêu bố, Mặc Mặc cũng yêu bố. Bố mẹ và Mặc Mặc sẽ là một gia đình hạnh phúc.

Thẩm Tây Thừa đi qua đó, ôm lấy Mặc Mặc trong lòng Giản Nhân Nhân.

Mặc Mặc liền làm dính nước miếng lên mặt anh.

Không dễ gì mới dỗ được bảo bối ồn ào này tự chơi một mình, Thẩm Tây Thừa mới nói với Giản Nhân Nhân:

- Đã điều tra rõ ràng ai là người gây chuyện rồi, em có muốn biết nguồn gốc sự việc không?

Giản Nhân Nhân thẫn thờ một lúc rồi gật đầu.

Sự việt thật ra cũng không quá phức tạp.

Sự việc đều bắt nguồn tự sự ghen ghét đố kỵ của một người phụ nữ và mộng tưởng hão huyền của một người đàn ông, lại thêm sự xúi giục của những kẻ nhỏ mọn trong ngành giải trí. Do vậy mới tạo nên cục hiện hỗn loạn hôm đó.

Giản Nhân Nhân trầm mặc vài giây rồi nói với anh:

- Lúc trước, Bích Điền nói em không hợp với ngành giải trí, nhưng em không tin. Tôn Đạo nói em không hợp với ngành này, em cũng không tin. Nhưng giờ em phát hiện, họ đều nói đúng, em thật sự không hợp ở trong ngành này.

Hình như ý thực được Giản Nhân Nhân muốn nói gì đó, giữa đôi lông mày của Thẩm Tây Thừa nhíu lại:

- Nhân Nhân, thật ra…

Cô khó khăn ngắt lời anh:

- Để em nói hết, anh không cần an ủi em. Em nói em không hợp với ngành giải trí không phải là vì nói đến thân phận của em, mà là em đột nhiên phát hiện, nếu giấc mơ của một người mà cần đến sự thỏa hiệp nhường nhịn của người khác, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Con người không nên ích kỷ như vậy. Lúc trước, gia đình đồng ý cho em tiếp tục tham gia đóng phim, em đã rất vui. Bây giờ khiến anh, khiến mọi người trong nhà bị lôi ra trước công chúng, đó không phải là điều mà em muốn thấy. Em dựa vào đâu mà có thể chỉ vì giấc mơ của chính mình mà bắt anh, bố mẹ chồng và ông bà phải nhường nhịn em chứ. Vì em mà phải chịu nhẫn nhịn những sự việc mà bản thân căn bản không thích sao?

- Tây Thừa, em rất thỏa mãn rồi. Diễn xong một bộ phim truyền hình, một bộ phim điện ảnh. Nếu không gặp được anh, dù em có dùng cả đời cũng không thể đạt được những thành tích như vậy. Em đã làm được việc mà em hằng mong ước rồi, đã hoàn thành được giấc mơ trở thành một diễn viên.

Cô thở dài một hơi:

- Đối với em như vậy là quá đủ rồi. Giấc mơ dù đáng quý, nhưng gia đình cũng rất quan trọng. Tối thiểu sau này nhớ lại, em cũng có tác phẩm, cũng là diễn viên Giản Nhân Nhân từng xuất hiện trước công chúng.

- Em không muốn mọi người bị kéo lên trang tìm kiếm với em nữa. Không muốn chuyện trong nhà mình bị người ta lôi ra soi mói bàn tán. Càng quan trọng hơn là...

Cô nhìn anh, rồi nhìn Mặc Mặc đang chơi đùa bên cạnh nói:

- Em đã trở thành diễn viên, đã thực hiện được giấc mơ của mình rồi. Bây giờ là lúc phải đảm nhận một phần trách nhiệm khác của bản thân.

- Trách nhiệm của con dâu Thẩm gia, trách nhiệm của Thẩm phu nhân.

Cô bây giờ là một phần của Thẩm gia, không nên giống như món đồ pha lê được cất giữ trong nhà, chỉ xem xét sự việc của bản thân, chỉ muốn làm việc mà mình muốn. Như vậy là quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân của chính mình.

Thẩm Tây Thừa bảo vệ cô như vậy, mọi người trong Thẩm gia đều nghĩ cô tuổi còn trẻ, nhưng cô nghĩ kỹ rồi. Anh yêu cô, tôn trọng cô như vậy, cô cũng nên vì anh mà trưởng thành hơn, không phải sao?