Cô không hợp với ngành giải trí.
Lời này không chỉ một người từng nói với Giản Nhân Nhân. Trong bữa tiệc mừng phim đóng máy, Tôn Đạo ngồi bên cạnh Giản Nhân Nhân. Ông ta đã tuổi tứ tuần rồi, thời điểm quay phim thì cẩn thận tỉ mỉ, lúc không quay phim lại luôn tủm tỉm mỉm cười.
Từ miệng Tôn Đạo nghe được lời này, Giản Nhân Nhân không cảm thấy kỳ lạ. Có đôi khi bản thân cô cũng thấy mình không hợp với ngành này. Vẫn biết mơ ước chẳng có gì sai cả, nhưng cô hiểu rõ tất cả đều do Thẩm Tây Thừa bao bọc cô bên trong căn phòng thủy tinh, giúp cô tránh khỏi những đấu đá tranh cướp bên trong vũng bùn giải trí. Người như cô, nếu đằng sau không có thế lực cường đại như Thẩm Tây Thừa thì bản thân cũng khó tiến lên dù chỉ nửa nước. Hiện tại mỗi một thành tích đạt được đều bắt nguồn từ anh, điểm ấy trong lòng cô hiểu rõ.
- Ngành giải trí là một trận chiến danh lợi. Nơi nào có danh lợi nơi ấy có phân tranh. Cho nên những diễn viên chuyên tâm đóng phim thật sự rất ít. – Tôn Đạo cụng một ly với cô, nhưng lại không uống cạn. – Tôi không biết bản thân còn quay được bao nhiêu bộ phim nữa. Nhưng Nhân Nhân, cô là một cô gái tốt. Tôi tin rằng, nếu đây là một ngành trong sạch, hoặc nói, cô và chồng mình một lòng không đổi thì cô chắc chắn sẽ trở thành một diễn viên tốt.
Giản Nhân Nhân khẽ giật mình. Những lời này, có câu cô hiểu, có câu lại không.
- Có đôi khi bản thân cô không đổi nhưng sự đời chẳng ai biết trước được.
Cô không hiểu câu nói này nhưng Tôn Đạo đã đứng dậy đi nơi khác rồi. Ông ta đi rất thong thả, trong miệng còn ngâm nga một khúc nhạc dân ca nào đó.
Ngày hôm sau cô trở về Đế Đô. Rời đi lâu như vậy, mặc dù ngày nào cũng gọi video nói chuyện nhưng khi trở về Mặc Mặc vẫn lạ mẹ mất một thời gian, sau khi cùng chơi với con thì mới dính cô không rời.
Mặc Mặc không ngừng bi bô gọi mẹ. Cậu bé giờ vẫn chưa biết đi, chỉ gắng bước vài bước đã ngã nhào ra sàn y như chim cánh cụt con vậy.
Cậu bé phát hiện ra cánh cửa là một thế giới mới. Mặc dù biết cánh cửa rất khó qua nhưng cậu bé nhất quyết muốn đi. Tin rằng không đến mấy tháng nữa, cu cậu có thể bước xiêu bước vẹo như chim cánh cụt được rồi.
Hiện giờ Mặc Mặc rất thích bắt chước hành động của người lớn. Giống như nhìn thấy Giản Nhân Nhân tắm rửa xong sẽ dưỡng da, lấy kem dưỡng xoa lên gương mặt. Cậu bé trông thấy vậy cũng sẽ ngồi trên giường, cố gắng đưa tay mình lên vụng về vỗ mặt. Sau đó cu cậu không biết nặng nhẹ, cứ vậy đánh mình thật đau, cuối cùng oa oa giả khóc làm nũng.
Thẩm Tây Thừa thấy khuôn mặt ửng đỏ của Mặc Mặc, không khỏi thở dài.
- Sau em đừng trang điểm dưỡng da trước mặt con nữa. Cẩn thận không con bắt chước đấy. Mấy ngày trước con còn học tiếng chó sủa.
Giản Nhân Nhân vừa nghĩ tới cảnh tượng kia đã thấy buồn cười.
- Sau đó thì sao?
- Thằng bé sủa thi với chó rất lâu.
- Lẽ ra phải quay lại. – Giản Nhân Nhân vô cùng tiếc nuối. – Về sau còn lôi ra mà uy hiếp nó.
Thẩm Tây Thừa: “…”
…
Tề Huyên hôm nay cố ý xin về sớm. Vì tâm trạng không tệ nên khi đi chợ, cô mua xương sườn và khoai tây, thêm một chút đồ ăn để chuẩn bị nấu một bàn đầy món Tô Khiêm thích. Cô muốn chăm sóc anh thật tốt. Dạo này anh bận bịu ở đoàn làm phim như vậy, chắc người cũng gầy đi trông thấy rồi.
Phòng trọ họ thuê là ở một khu chung cư đã cũ. Cô xách theo túi đồ rất nặng nhưng bước chân lại thoăn thoắt nhanh nhẹn. Mặc dù cuộc sống vất vả nhưng cô thích mọi thứ như vậy giờ.
Chí ít là được sống cùng người mình thích, về sau sẽ kết hôn cùng người mình yêu. Dẫu cho sẽ có lúc xảy ra cãi vã, như lần đó chẳng hạn. Trong cơn nóng giận bị Ngô Nguyệt Hi khơi dậy, lúc đó cô nghĩ đầu óc mình bị sốt đến hỏng luôn rồi. Vì hỏng rồi mới muốn tiếp tục cuộc sống bần hàn cùng Tô Khiêm. Nhưng vào thời điểm cô đặt chân đến khách sạn gặp vị Thẩm tiên sinh kia, thì nhận được lời xin lỗi của Tô Khiêm trên wechat. Khoảnh khắc đó cô chẳng chút do dự mà bắt xe về nhà.
Mặc dù vị Thẩm tiên sinh ấy phong độ phi phàm nhưng đến giờ cô không hề hối hận. Bởi anh ta đã có gia đình rồi, mà suy đi tính lại thì không chừng thời điểm Tống Thần muốn anh ta làm chuyện ấy là vào lúc người đó đang cùng vợ bàn chuyện cưới xin cũng nên. Nếu cô thật sự làm vậy thì gọi là gì? Chẳng phải là kẻ thứ ba sao?
Tất nhiên, dù cho Thẩm tiên sinh có phong độ phi phàm nhưng anh ta có thể đồng ý chuyện như vậy, nghĩ đến người đàn ông không biết giữ mình trước hôn nhân thì cô vẫn thấy Tô Khiêm tốt. Ít nhất một lòng một dạ với cô.
Tề Huyên về đến nhà, mở cửa ra đã phát hiện Tô Khiêm về rồi. Cô vui mừng vô cùng, vừa đi vào phòng ngủ đã thấy anh ngủ say. Chắc là mệt lắm. Cô không dám đánh thức anh dậy, mà chỉ đành ra ngoài chuẩn bị nấu nướng. Ai ngờ vừa bước ra thì điện thoại Tô Khiêm báo tin nhắn wechat.
Cô tò mò cầm điện thoại lên, nhấn password.
Bọn họ đã bên nhau nhiều năm rồi nên hiểu rất rõ đối phương. Pass này cô không cần hỏi cũng biết.
Tề Huyên kiểm tra một lượt các cuộc trò chuyện trên wechat, không có gì để nghi ngờ cả. Trong lòng cô không khỏi ngọt ngào. Vẫn biết Tô Khiêm là người ruột để ngoài da nhưng đối với cô vẫn chung thủy vô cùng. Ngay lúc chuẩn bị đặt điện thoại xuống, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ấn vào mục album trên điện thoại để xem anh đã chụp những thứ gì.
Lúc đầu trên khuôn mặt còn tràn đầy ý cười, ai ngờ đâu càng về sau nét cười càng phai dần. Bên trong album của Tô Khiêm ngoài chụp ảnh phong cảnh ra, còn chụp một cô gái, một cô gái xinh đẹp vô cùng.
Sắc mặt Tề Huyên trắng bệch, cô không dám nhìn nữa nhưng tay vẫn lật giở liên tục, nhịp tim đập dữ dội trong lồng ngực. Sau khi bình tĩnh lại, cô đặt di động lại vị trí trên tủ cạnh đầu giường như cũ.
Nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường lúc này, trong nháy mắt cô muốn dựng ngay anh ta dậy, điên cuồng chất vấn xem đó là ai. Nhưng cuối cùng cô chỉ đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, bình tĩnh mang theo chiếc túi xuống bếp.
…
Mấy ngày sau khi Giản Nhân Nhân về đến Đế Đô là sinh nhật Thẩm Tây Thừa.
Năm ngoái cô chưa kịp chuẩn bị quà tặng gì cho anh cả nên năm nay quyết định phải chuẩn bị chu đáo một phen.
Cô vò đầu suy nghĩ kế hoạch tổ chức sinh nhật. Đầu tiên là muốn tự tay làm một cái bánh kem cho anh. Mua hết những nguyên liệu nấu ăn cần chuẩn bị, kết quả là cô cùng Mặc Mặc chơi đùa khiến bột mì vung vẩy khắp nơi, cuối cùng được nghe bà Giản ca một bài.
Đại khái là cô không phải dạng khéo tay hay làm. Dù chỉ là bánh gato đơn giản nhưng đối với cô không hề dễ chút nào, chứ đừng nói đến bánh phô mai hay bánh fondant.
Cũng may vào ngày sinh nhật của Thẩm Tây Thừa, Giản Nhân Nhân đã chuẩn bị quà tặng chu đáo.
Mặc dù sinh nhật của Thẩm Tây Thừa không tổ chức linh đình như Tống Thần, thế nhưng không thể qua loa đơn giản cho xong, ngay cả Mặc Mặc cũng ăn mặc rất bảnh. Khi thằng bé vừa xuất hiện liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Hiện giờ cậu nhóc rất thích máy ảnh. Chỉ cần phát hiện ra có người đang chụp mình thì lập tức nghiêng đầu nhoài người cười ti toét. Thậm chí phải lúc vui vẻ hứng thú còn lè lưỡi vô cùng đáng yêu.
Mặc Mặc rất thích những cô gái trẻ chụp ảnh mình. Chỉ cần có cô nào đang chụp mình là cậu nhóc liền trở nên ngoan ngoãn phối hợp cùng người ta ngay. Họ muốn tư thế nào liền bày tư thế đó, vô cùng kiên nhẫn biết điều. Nói tóm lại, trong hội này Mặc Mặc có không ít fans hâm mộ.
Có thể nhận ra, cậu bé rất thích được mọi người chú ý tới, cũng rất thích được chụp hình chụp ảnh.
Bình thường không có việc gì, cậu nhóc sẽ leo lên ngồi trước tấm kính. Hết soi đến ngắm, bi ba bi bô cả ngày chả biết đang nói cái gì. Cũng có khi đang thưởng thức vẻ đẹp trai ngời ngời của mình cũng nên.
Mặc Mặc rất hiếu động nghịch ngợm. Mỗi ngày đều nhớ phải ra ngoài giao lưu. Cái gọi “giao lưu” chính là cùng các bạn nhỏ khác chơi đùa với nhau. Cho nên bất kể là Giản Nhân Nhân hay Thẩm Tây Thừa mỗi lần về nhà đều hỏi đùa rằng:
- Giám đốc Thẩm hôm nay ra ngoài giao lưu sao?
Mặc dù trước mắt đối tượng giao lưu của cậu nhóc chỉ là hai cô nhóc, một cậu bé và chú chó trong cùng khu biệt thự.
Lần tổ chức sinh nhật này tất bật đến tận mười giờ đêm mới kết thúc. Sau khi chờ Mặc Mặc ngủ rồi, Giản Nhân Nhân mới kéo Thẩm Tây Thừa về phòng, gương mặt làm ra vẻ bí ẩn.
Vừa đi vào phòng thay quần áo, cô trịnh trọng tặng anh một hộp quà đã gói ghém cẩn thận.
- Đây là quà em tặng anh, anh mở ra xem đi.
Thẩm Tây Thừa không biết cô giấu cái gì, khi mở hộp ra không khỏi giật mình.
Bên trong là một bộ trang phục cảnh sát.
Giản Nhân Nhân từ bên trong lôi ra cái mũ, nhón chân lên đội cho anh.
- Không phải trước kia anh nói muốn làm cảnh sát sao? Quân phục cảnh sát thì em không mua được, nhưng ở trên mạng có bán hàng fake. Em thấy rất ngầu à nha! Để anh mặc thử đồ anh thích, thế nào?
- Mặc dù ước mơ không thực hiện được nhưng em muốn nhìn anh mặc cảnh phục. Chắc chắn là rất đẹp trai. – Giản Nhân Nhân đầy mong chờ. – Em phải tìm thật lâu mới mua được đấy.
Nếu như Thẩm Tây Thừa là người bình thường thì dựa trên tính cách của anh, chắc chắn sẽ là một cảnh sát rất giỏi.
Thật lòng mà nói, Thẩm Tây Thừa khẳng định sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy trong đời. Cái gọi là mơ ước làm cảnh sát sau khi lăn lộn từng ấy năm nơi thương trường, theo thời gian trôi qua, mơ ước càng lúc càng bé lại. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai sẽ hoàn toàn biến mất.
Chỉ là những lời anh nói lúc trước, cô đều ghi nhớ trong lòng. Không biết vì điều gì, cho dù là vì trong đôi mắt cô ánh lên sự mong chờ, hay vì một câu khen đẹp trai của cô, anh cũng sẽ làm loại chuyện ngu ngốc này một lần.
Thẩm Tây Thừa đi đổi bộ quần áo ban nãy chơi trò Halloween thành bộ cảnh phục. Giản Nhân Nhân vội vàng lôi điện thoại ra chụp vài tấm.
Dáng người của anh rất đẹp, cao lớn hiên ngang. Nói không ngoa chứ, Giản Nhân Nhân xem ra anh hợp mặc mấy bộ quân phục, cảnh phục này hơn so với âu phục hàng ngày.
Thử hỏi xem, có cô thiếu nữ nào không yêu thích đồng phục cơ chứ?
Thẩm Tây Thừa chỉ chiếc hộp khác dưới đất, hỏi:
- Đó là gì thế?
Giản Nhân Nhân thuận theo ánh mắt anh nhìn sang, lập tức nét mặt trở nên lúng túng.
Chân Thẩm Tây Thừa dài hơn Giản Nhân Nhân nhiều nên động tác so với cô nhanh hơn. Anh đang nghĩ xem, đó không phải quà của Nguyễn Tinh đấy chứ?
Kết quả khi mở ra xem, anh choáng váng ngây người.
Giản Nhân Nhân bất đắc dĩ giải thích:
- Người bán hàng nhiệt tình quá, nhất định gửi em thêm bộ này.
Sau khi cô mua hàng về mới phát hiện ra người bán còn khuyến mãi thêm cả bộ đồng phục y tá. Không phải loại nghiêm túc công sở kia, mà chính là bộ đồng phục mát mẻ…
Thẩm Tây Thừa miễn cưỡng thu hồi ánh nhìn, rất chân thành nói với cô:
- Anh còn muốn một món quà sinh nhật nữa. Xem ra quá tiện cho em rồi!
Giản Nhân Nhân mơ hồ đoán được điều gì đó. Chưa kịp hỏi đã thấy mắt anh sáng rực như đèn pha.
- Y tá Giản, làm phiền em thỏa mãn sinh nhật anh một chút.