Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh

Chương 67




Thẩm Tây Thừa dám khẳng định, đây là lần anh xấu hổ, khó xử đến như vậy trong suốt hơn ba mươi năm nay.

Anh cúi mặt xuống, lấy tay vuốt mũi, chỉ muốn đứng cách Giản Nhân nhân xa ra một chút, anh thực sự không muốn bị mất mặt như vậy ngay trước mặt Giản Nhân Nhân.

Giản Nhân Nhân đã sốt ruột muốn chết, vội rút mấy tờ giấy ăn trên bàn đưa cho anh, lúc này cô gấp gáp đến mức như con kiến nằm trong nồi nóng kia vậy:

- Anh, anh mau ngẩng đầu lên!

Cô nhớ lại lúc nhỏ mình bị chảy máu cam, bố mẹ cũng bảo cô làm như vậy, sau đó mới đi rửa sạch mũi, không lâu sau sẽ đỡ ngay.

Thẩm Tây Thừa liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, anh chỉ muốn ngay lập tức rửa thật sạch cái mũi đã làm anh mất mặt đến thế này.

Giản Nhân Nhân nhanh chóng bước theo anh, vẻ mặt cô lo lắng nhưng lại không biết nên làm gì được, chỉ biết đứng lòng vòng bên cạnh anh, ngó qua ngó lại, đợi Thẩm Tây Thừa rửa mũi xong rồi cô mới sốt sắng hỏi:

- Có cần gọi bác sĩ Trần đến nhà xem không? Hay là chúng ta thay quần áo, đến bệnh viện xem thử thế nào?

Thẩm Tây Thừa vội khua khua tay:

- Không cần đâu, chắc là do nóng quá thôi, không sao đâu.

- Sao lại không sao được chứ?

Giản Nhân Nhân không để ý đến anh, tự mình ra khỏi nhà vệ sinh, lấy chiếc điện thoại đặt trên đầu giường, gọi thẳng đến số điện thoại của bác sĩ gia đình.

Thẩm Tây Thừa cũng bước từ nhà vệ sinh ra, vừa lúc nhìn thấy cô đang gọi điện thoại, anh ôm trán bất lực, cũng may mà bác sĩ Trần không biết gì, nhưng nếu như cô nói với Nguyễn Tinh thì sao? Với tính cách của cô ta chắc sẽ dễ dàng đoán ra nguyên do của chuyện này ?

Giản Nhân Nhân gọi điện cho bác si Trần, cũng giống như anh đã suy đoán, bác sĩ Trần nói thời tiết bây giờ đang oi bức rất dễ nóng trong người, không có gì quá nghiêm trọng, nếu vẫn còn bị chảy máu mấy ngày liền thì anh ta sẽ tới khám.

Thẩm Tây Thừa đến bên cạnh cô, đắn đo một hồi rồi mới nói:

- Không phải là vấn đề gì quá lớn, em đừng nói lại với người lớn, họ đều đã cao tuổi rồi, không biết chừng còn kéo theo cả sự lo lắng của họ, như vậy không tốt đâu.

Giản Nhân nhân còn đang nghĩ xem dùng cách nào để giải nhiệt, nghe thấy câu này, cô cũng gật gật đầu:

- Em biết rồi.

Nói với người lớn thì nên báo chuyện hỷ ai lại báo tin buồn...

- Cũng đừng nói gì lại với Nguyễn Tinh, cô ấy và mẹ anh thân nhau, không chừng lại lỡ miệng đến tai bà.

Thẩm Tây Thừa nghĩ một lát lại bổ sung thêm:

- Chuyện nhà chúng ta tốt nhất là đừng nên nói cặn kẽ lại với người ngoài, tuy gia đình chúng ta và Nguyễn Tinh có mối quan hệ tốt nhưng cũng chỉ là bạn bè.

Giản Nhân Nhân cũng cảm thấy là hôm nay Tây Thừa dặn dò cô có phần kĩ lưỡng, nhưng lời anh nói cô cũng thấy là rất có lí:

- Chuyện nhỏ như thế này nhất định em sẽ không nói lại với chị Tinh đâu.

Thẩm Tây Thừa nghe vậy mới thở phào một hơi :

- Vậy được rồi.

- Bây giờ anh đã đỡ nhiều chưa? Em nghe nói uống nhiều nước sẽ đỡ nóng đấy, lúc nãy bác sĩ Trần cũng đã kiến nghị như vậy, còn nói là có thể bỏ vào đó mấy lát chanh nữa.

Giản Nhân Nhân nghĩ một lát rồi lại nói:

- Bây giờ thời tiết đang oi bức, gần như ngày nào cũng trong phòng điều hòa, như vậy sẽ rất khô hanh. Em thấy trong phòng làm việc của anh không có máy tạo ẩm, ngày mai anh lấy cái ở nhà đến công ty mà dùng. Em bảo cô giúp việc đi mua cái mới về là được rồi.

Thẩm Tây Thừa rất cảm động với sự quan tâm của người vợ dành cho anh.

Nhưng....

- Hôm nay anh có mấy việc công ty chưa giải quyết xong, buổi tối anh sẽ ngủ ở thư phòng. - Thẩm Tây Thừa nói.

Giản Nhân Nhân chau mày:

- Có nhất thiết phải làm muộn đến vậy không?

Đây là lần đầu tiên anh tăng ca mà phải ngủ lại thư phòng, có thể thấy là sẽ bận đến tối muộn rồi.

Sắc mặt Thẩm Tây Thừa không đổi, gật đầu đáp:

- Gần đây anh rất bận, nhưng có thể là vài hôm nữa là xong việc rồi, cũng may trong thư phòng đã có cái chiếu, anh ngủ đó là được rồi, để tránh anh về muộn quá lại ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi.

- Giữa hai vợ chồng mà còn nói làm phiền với không làm phiền gì, hay là anh cứ về phòng đi, ngủ giường dù sao cũng thoải mái hơn.

Thẩm Tây Thừa lắc đầu:
- Không đâu, anh làm việc xong sẽ ngủ ở thư phòng, mấy hôm nay em cũng còn bận việc, cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, hôm nay em cũng bận cả ngày rồi, mau đi nghỉ sớm đi.

Trước giờ anh đều cứ nhất quyết làm theo ý mình, càng ngày càng không ra sao nữa rồi.

Tối hôm nay anh thực sự không dám ngủ bên cạnh cô, tuy là anh có thể nhẫn nhịn được, nhưng đối với bản thân mà nói đó cũng là một cách dày vò.

Cớ sao phải vậy.

Thấy anh kiên quyết như vậy, Giản Nhân Nhân cũng không miễn cưỡng thêm:

- Vậy được, anh làm việc đi, đợi lát nữa em sẽ pha cho anh cốc nước chanh, nhớ là phải uống hết đấy.

- Được, bỏ thêm ít mật ong vào, nhưng đừng nhiều quá, anh không thích quá ngọt.

- Ừm.

Thẩm Tây Thừa sau khi tắm xong, đến thư phòng mà không có Giản Nhân Nhân, bất chợt thở dài một hơi.

Ngày trước anh luôn chỉ có một mình vẫn cảm thấy không có gì, bây giờ mỗi ngày đều ngủ bên cạnh cô, mà Giản Nhân Nhân lại ngủ không an phận tí nào. Lúc nào cũng thế, rất tự nhiên dính vào anh như koala vậy. Cô ngủ say một cách ngon lành, còn anh thì lại không cách nào say giấc được, nói là một loại hành hạ cũng không quá lên tí nào.

Mặc dù có thể đây là một cách dày vò mà nhiều người vẫn ngưỡng mộ.

Anh không biết bản thân có thể chịu đựng được đến bao giờ, chính bởi vì không biết nên mới dằn vặt anh đến thế này.

Sự kìm nén của Thẩm Tây Thừa quả nhiên khiến người khác kinh sợ, không lâu sau anh đã gạt bỏ được tà niệm này, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Càng đêm muộn tinh thần lại càng tập trung hơn.

Anh xử lí liền một lúc mấy cái email.

Giản Nhân Nhân trong lúc đó đang ở trong bếp cắt chanh, bà Giản nghe thấy có tiếng động thì từ trong phòng bước ra, thấy vẫn có ánh điện trong bếp liền tiến lại gần.

- Con đang làm gì đây? - Bà Giản hỏi cô.

Giản Nhân Nhân giật mình, xém chút nữa là cắt vào tay.

Thấy vậy, bà Giản cũng bị dọa cho giật mình, vội giằng lấy con dao gọt hoa quả sắc nhọn đang cầm trong tay cô ra.

- Để đấy mẹ gọt cho, cẩn thận tay con đấy.

Giản Nhân Nhân chỉ đành ngoan ngoãn đứng qua một bên,

- Tây Thừa hơi nóng trong người, con định pha cho anh ấy cốc nước chanh.

- Thế thì con phải cho thêm ít mật ong vào.

Bà Giản ra ý bảo Nhân Nhân qua chỗ tủ kia lấy mật ong

- Đây đều là mật ong nguyên chất, bố con nhờ người nuôi ong lấy từ tận dưới quê lên cho đấy. Cũng may lúc mà con đẻ vẫn chưa dùng hết, vẫn còn lại nửa chai kìa.

- Tây Thừa đâu? - Bà Giản lại hỏi.

Giản Nhân Nhân thuận miệng trả lời:

- Anh ấy đến thư phòng làm việc rồi, phải làm đến muộn lắm.

Giản Nhân Nhân ngừng lại giây lát lại hỏi:

- Mẹ, trong nhà còn máy tạo ẩm không?

- Còn, làm gì?

- Mẹ lấy ra giúp con, đặt vào thư phòng, hôm nay anh ấy phải làm đến rất muộn, con sợ bật điều hòa sẽ khô người quá.

Động tác cắt chanh của bà Giản hơi ngừng lại giây lát, bà đáp:

- Được.

Giản Nhân Nhân một tay cầm máy tạo ẩm loại nhỏ, một tay cầm cốc nước chanh đi đến thư phòng.

Thẩm Tây Thừa vẫn đang đeo cặp kính gọng vàng quen thuộc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhìn thấy cô đi vào cũng không nói gì.

Giản Nhân Nhân bên này lại đang cần mẫn như con ong chăm chỉ, vừa trải giường giúp anh lại vừa bật máy tạo ẩm. Nhưng động tác của cô rất nhẹ nhàng, không muốn làm ồn đến anh khi làm việc.

Sau cùng cô đứng ngay trước bàn làm việc, dịu dàng nhắc nhở anh một câu:

- Anh uống chút nước chanh đi. Nếu như thích, ngày mai em pha cho anh một bình lớn để anh đem đến công ty uống.
Lúc này Thẩm Tây Thừa mới ngẩng mặt lên, anh đưa cốc nước chanh lên uống thử một ngụm liền nhăn mày vào.

Khuôn mặt Giản Nhân Nhân lo lắng:

- Sao thế, không ngon à?

- Chua quá, không có tí vị ngọt nào cả.

Thẩm Tây Thừa đáp lại với vẻ nghiêm túc.

- Không phải chứ, em đã bỏ cả một thìa mật ong vào rồi mà.

Giản Nhân Nhân có phần không tin.

Thẩm Tây Thừa đưa lại chiếc cốc cho cô.

- Em thử xem.

Giản Nhân Nhân chỉ đành bán tín bán nghi đón lấy cái cốc, uống một ngụm nhỏ, ngay lập tức đáp lại:

- Em đã nói không thể nào không ngọt được, rõ ràng là độ ngọt rất vừa vặn.

Đợi cô nói xong câu này thì nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của anh, trong phút chốc thấy nóng bừng mặt lên.

Cô đã hiểu ý của anh rồi, cũng biết tại sao anh lại đưa cho cô uống rồi, đây là cốc của anh, anh vừa mới uống xong, cô lại uống...

Tuy cũng đã là vợ chồng, cũng đã làm chuyện không thể thân mật hơn được nữa nhưng nhìn thấy biểu cảm của anh hiện giờ, cô cầm chặt chiếc cốc trong tay, trong lòng dấy lên một cảm giác rất khó diễn tả.

- Em ra ngoài đây, không làm phiền anh làm việc nữa.

Cô đặt chiếc cốc xuống định ra ngoài, ngờ đâu Thẩm Tây Thừa cũng đứng dậy, một phát bắt lấy tay cô. Cô quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.

Không hiểu là anh đang định làm gì đây.

Thẩm Tây Thừa thuận thế nắm lấy tay cô, lại cười, chậm rãi đáp:

- Thực ra thì cũng có thể ngọt hơn thế nữa.

Giản Nhân Nhân: “ ??? ”

Bây giờ có những lúc lời anh nói ra nghe thật khó hiểu.

Vào lúc cô đang định hỏi là có phải mật ong cho ít quá không thì anh bỗng nhiên tiến lại gần cô, trong lúc cô đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì anh áp sát lại, cô thuận thế nhắm mắt vào, ngờ đâu được là một nụ hôn nhẹ được đặt trên trán cô.

- Ngủ ngon.

Giản Nhân Nhân chóang váng bước ra khỏi thư phònh. Hai tay cô áp chặt vào hai má đang nóng bừng của mình, cảm giác lâng lâng như đang bay về phòng ngủ.

Rõ ràng chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon, lại còn chỉ là hôn lên trán, sao cô lại cảm thấy là...như có một đợt sóng xuân thì đang dập dềnh trong lòng vậy?

Câu này mặc dù nghe không hay lắm nhưng lại rất thích hợp với tâm trạng của cô lúc này.

Thẩm Tây Thừa đang trong thư phòng vừa uống nước mật ong vừa đang xem email, nhưng trên mặt anh vẫn hiện rất rõ ý cười.

Giản Nhân Nhân vừa đặt mình xuống giường thì liền lấy ngay cái chăn bông cuộn tròn lên mình một vòng, trông hệt như con sâu con vậy.

Ở một phòng ngủ khác bà Giản đang trông Mặc Mặc say giấc bên cạnh, lại nghĩ lại những chuyện mà gần đây bà để ý thấy, đặc biệt là chuyện mà bà đã thấy tối hôm nay, bà liền gửi một tin nhắn với ý thăm dò cho bà Thẩm : “Bà có ở đó không? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với bà.”

Bà Thẩm cũng vừa mới thoa kem dưỡng da xong, nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại, không nghĩ ngợi gì mà trả lời lại ngay:

- Có, chúng ta gọi video, tiện tôi cũng muốn ngắm Mặc Mặc luôn.

Khi cuộc gọi video vừa mới được kết nối đã thấy hiện lên khuôn mặt do dự của bà Giản, bà cẩn thận hỏi nhỏ:

- Mẹ Tây Thừa à, ông thông gia có ở đó không?

Bà Thẩm trả lời lại:

- Ông ấy hôm nay không về. Đi nông trại câu cá cùng mấy ông bạn rồi, ngày mai mới về, sao thế?

Lúc này bà Giản mới thở phào:

- Vậy thì tốt quá, thực ra tôi muốn nói với bà cũng về chuyện của hai đứa nó.....tôi cảm thấy hai đứa nó rất kì lạ.

Bà Thẩm ngơ ngác:

- Lạ ở chỗ nào?

- Dù sao chúng ta cũng đã làm bà nội bà ngoại rồi, hơn nữa cùng là phụ nữ, tôi cũng không ngại mà nói với bà. Theo lí mà nói, tôi không nên quản chuyện nam nữ của con gái và con rể nhưng quả thực tôi rất lo lắng... Nhân Nhân và Tây Thừa hình như...không có làm cái chuyện đó.