Tống Thần quả không hổ là hotboy mạng trong giới nhị đại. Chưa đến một đêm, gần như những người quen biết với Thẩm Tây Thừa đều biết hết chuyện anh và Giản tiểu thư trong truyền thuyết đã đăng kí kết hôn. Nếu như mối quan hệ vợ chồng nhà người ta đã được luật pháp bảo vệ rồi, mà còn kéo thêm mấy lời như kiểu sinh được con trai rồi mới được bước chân vào nhà họ Thẩm thì rõ ràng quá nực cười.
Buổi sáng ngủ dậy như thường lệ, Giản Nhân Nhân sẽ lướt một vòng weibo và weixin, nhìn thấy bức ảnh Thẩm Tây Thừa đăng trên trang cá nhân, cô ngây ra một hồi lâu.
Thế này là có ý gì?
Bây giờ cô mới phát hiện ra, có những chuyện nếu như đã không nhìn thấu thì cũng không cần phải lãng phí tế bào não làm gì. Hơn nữa loại chuyện đi đoán tâm tư tình cảm của người khác thế này quả thực chẳng được tích sự gì.
Thẩm Danh Thắng và Thẩm phu nhân tất nhiên cũng đã nhìn thấy bức ảnh Thẩm Tây Thừa đăng trên mạng rồi. Vợ chồng họ yên lặng hồi lâu, rồi bất chợt phát hiện ra cách làm của con trai vừa đơn giản lại không kém phần hiệu quả.
Tuy nói rằng nơi nào có người ở nơi đó sẽ có tranh chấp, nhưng theo như Giản Nhân Nhân nhận thấy, mối quan hệ giao tiếp giữa người và người trong sân khấu kịch cũng giống như trong một công ty bình thường khác, trước mắt cô vẫn có thể thu xếp ổn thỏa. Với lý lịch của cô thật sự rất khó để vào đây, thế nên về cơ bản là ai ai cũng biết sau lưng cô có hậu thuẫn.
Hiển nhiên đây cũng là chuyện hết sức bình thường.
Ở Đế Đô không thiếu người giàu. Trần Bội cũng từng kể với cô một chuyện, có lần cô ấy gọi Tích Tích (một hãng taxi của Trung Quốc), gặp ngay một ông chú người bản địa vô cùng nhiệt tình. Ông ta sống ở Đại Tiền Môn, trước đây chỉ sống dựa vào tiền đền bù mấy căn nhà đã bị tháo dỡ, hiện tại thì chủ yếu sống nhờ vào tiền cho thuê nhà nên đời sống cũng khá thoải mái. Nhưng ông sợ quá nhàn rỗi nên mới đi lái xe, muốn được trò chuyện với mọi người, kiếm chút chuyện để làm...
Cho tới hôm nay cô cũng vẫn chưa đụng phải người nào nói mấy lời cay nghiệt hay châm biếm mình cả, bởi vì ai biết được đằng sau đối phương là những thế lực gì, chi bằng cứ làm tốt mấy việc của mình trước đã.
Cũng giống như mọi ngày, cô thấy thời tiết hôm nay rất tốt nên không để Thẩm Tây Thừa đưa cô đi mà tự mình đi bộ đến đó. Tản bộ, phơi nắng cũng được coi là một hình thức vận động, bác sĩ nói nếu thuận lợi để đẻ tự nhiên, thường xuyên ra ngoài tản bộ thì sẽ càng dễ sinh hơn.
- Nhân Nhân, tớ nghe nói tháng sau là tập kịch bản mới rồi.
Cô vừa mới tới đoàn kịch thì gặp ngay Tiết Vũ Tình - diễn viên kịch mà dạo gần đây cũng thân thiết với cô.
- Tớ sẽ diễn vai nữ thứ.
Tiết Vũ Tình là người gốc Đế Đô, gia cảnh tương đối khá giả, vừa tốt nghiệp xong đã tới đây rồi. Bất kể là diễn xuất hay đọc lời thoại đều ăn đứt không ít tiểu Hoa bây giờ.
Trên đường đến Giản Nhân Nhân có ghé qua cửa hàng hoa quả để mua một ít táo đường. Cô liền lấy từ trong túi ra mấy quả đưa cho Tiết Vũ Tình, cười tít mắt chúc mừng cô ấy:
- Cũng xem như đã đợi được đến ngày này, chúc mừng cậu.
Tiết Vũ Tình nhận lấy trái táo từ cô, lại ghé vào tai cô thì thầm:
- Cậu đi nói với cô giáo một tiếng xem. Tớ thấy dạo gần đây cậu thể hiện rất khá, chưa biết chừng còn được giao vai, mấy tiền bối trong đoàn đều đang không có thời gian.
Đây đúng là một tin vô cùng tốt lành.
Đề nghị này của Tô Kiệt Khắc rất hay. Cô ở đoàn làm phim thực ra cũng chỉ coi như lấy lệ, tâm trạng mỗi ngày đều không được tốt. Trái lại sân khấu kịch vô cùng phù hợp với cô, mấy hôm trước cô giáo còn khen cô tiến bộ rất nhanh.
Ngay lập tức Giản Nhân Nhân thật lòng đáp lời:
- Vũ Tình, cảm ơn cậu.
- Có gì đâu, tớ cũng đã từng trải qua giai đoạn như cậu, rồi dần dà mới tiến lên được đấy chứ. Lúc mới bước chân vào, diễn xuất của tớ còn tệ hơn cậu nhiều.
Buổi trưa trong lúc ăn cơm, Giản Nhân Nhân mang theo mấy cái bánh bao thịt cô giúp việc làm, đến tìm thầy Nghiêm. Thầy Nghiêm đang ngồi ăn, thấy Giản Nhân Nhân bước tới liền kêu cô ngồi xuống cùng ăn sườn.
- Đây là bánh bao thịt cô giúp việc nhà em làm, mấy người Vũ Tình rất thích ăn, em mang qua cho thầy hai chiếc nếm thử.
Thầy Nghiêm cũng không khách khí, cầm lấy bánh bao lên cắn một miếng.
- Nhân bánh rất ngon, giống với bánh bao mà bà ngoại tôi thường gói.
Giản Nhân Nhân không biết nên bắt đầu thế nào, suy cho cùng trước giờ cô cũng chưa từng tự đề cử mình bao giờ.
Vẫn là thầy Nghiêm mở lời trước:
- Nhân Nhân, tháng sau chúng ta tập vở kịch mới rồi. Tôi nghĩ thế này, cũng nên để em có cơ hội thích ứng dần với sân khấu và khán giả, hiện tại có một vai diễn nhỏ, lời thoại cũng không nhiều, em có muốn thử không?
Giản Nhân Nhân đương nhiên là đồng ý rồi, cô liền gật đầu không ngớt, như thể sợ mình trả lời muộn một giây thì sẽ lỡ mất cơ hội này vậy.
Thầy Nghiêm nở nụ cười, lại hỏi:
- Tôi nghe nói sau này em định gia nhập làng giải trí làm diễn viên?
Giản Nhân Nhân hơi sửng sốt rồi lại gật đầu.
- Như vậy cũng tốt, thật ra kịch nói không thể thu hút người xem bằng phim truyền hình được. Vậy thì Nhân Nhân, em nhất định phải chịu khó luyện tập, nếu đã thích ngành này thì cũng đành có lỗi với nghề nghiệp của bản thân vậy.
- Vâng.
Kịch bản lần này vốn mới hoàn toàn. Đây lại là lần đầu tiên cô bước lên sân khấu, tất nhiên sẽ không được diễn chính vì hiện tại quả thật cô không có năng lực ấy.
Vai diễn của cô là em gái của nam chính, có mấy câu thoại, đất diễn cũng không nhiều, nhưng đối với Giản Nhân Nhân mà nói, đây là cơ hội hiếm có rồi.
Kịch nói không giống như phim truyền hình, bởi vì cuối cùng thành phẩm có được sẽ trực tiếp diễn trước mặt khán giả, lần thể nghiệm này là để xem khả năng đứng trên sân khấu, thậm chí còn để thử thách khả năng diễn xuất của diễn viên.
Giản Nhân Nhân vui chết đi được, cô chạy đến chỗ vắng người, gửi ngay một tin weixin đến những người bạn của cô, trong đó có cả Thẩm Tây Thừa.
- Mình sắp được diễn trên sân khấu rồi!
Thẩm Tây Thừa đang bàn chuyện với tổng giám đốc công ty đối tác, bỗng điện thoại anh rung lên một hồi, anh liếc mắt nhìn sang, là của Giản Nhân Nhân gửi đến. Anh liền cười xin lỗi một tiếng với vị giám đốc đó rồi mở weixin ra. Sau khi đọc được tin nhắn, anh dường như có thể mường tượng ra vẻ mặt cô khi gửi tin này. Tây Thừa thuận tay gửi lại một biểu tượng, đó là hình một bàn tay có ngón cái được dựng đứng.
- Vợ tôi hỏi xem đang ở đâu.
Thẩm Tây Thừa thuận miệng giải thích một câu với ông giám đốc.
Ông ta cũng tỏ vẻ đồng tình:
- Bà nhà tôi ngày nào cũng hỏi thăm kiểu này.
Thẩm Tây Thừa chỉ cười cười.
Chớp mắt một cái đã đến thứ sáu. Giản Nhân Nhân bấy giờ đang đứng trước gương, nhìn xuống bụng hơi nhô lên của mình. Lúc này cô mặc một chiếc váy suông rộng rãi nên hoàn toàn không nhìn ra mình đang mang thai. Nhưng thực ra bụng cô đã lộ ra khá rõ, dù gì cũng mang thai được một thời gian rồi.
Hôm nay có buổi gặp mặt bạn bè của Thẩm Tây Thừa. Mặc dù kém bọn họ phải đến mười mấy tuổi, thế nhưng cô không muốn trang điểm quá già dặn vậy nên để tự nhiên một chút.
Giản Nhân Nhân mặc một bộ váy dệt kim may liền thân dài đến tận mắt cá chân, bên ngoài phối với một chiếc áo sơ mi dài thoải mái. Riêng mái tóc cô chỉ buông xõa để lộ sóng tóc bồng bềnh, ngoài ra trang điểm nhẹ nhàng, đi một đôi giày đế bằng rồi vui vẻ bước ra cửa.
Cô tự chấm cho vẻ bề ngoài của mình ngày hôm nay tám mươi điểm.
Địa điểm tụ tập ăn uống được chọn tại một quán ăn rất có tiếng, món chủ đạo là món Quảng Đông, muốn có phòng riêng thì bắt buộc phải đặt trước.
Giản Nhân Nhân đi theo Thẩm Tây Thừa đến gian phòng riêng. Cửa vừa mới mở ra, cô đã nhìn thấy người đàn ông ăn mặc hệt như minh tinh, ăn vận rất đẹp, phong cách chẳng khác mấy diễn viên nam trong phim Hàn Quốc là bao. Nếu như cô đoán không nhầm thì có lẽ anh ta chính là hotboy mạng Tống Thần. Cô từ tốn đến chào hỏi:
- Tống tiên sinh, xin chào. Tôi là Giản Nhân Nhân.
Tống Thần hơi sửng sốt, ngay lập tức quay sang Thẩm Tây Thừa, hắng nhẹ một tiếng:
- Xem ra đã lên lớp trước rồi. Nhân Nhân, xin chào!
Thẩm Tây Thừa đưa Giản Nhân Nhân đến trước bàn, nhưng lại không ngồi xuống.
Giản Nhân Nhân rốt cuộc cũng đã trông thấy Lư Thù Nhiên và Nguyễn Tinh.
Trước khi tới đây, cô đã được nhìn thấy bức ảnh Lư Thù Nhiên trên tạp chí tài chính và kinh tế. Hôm nay anh ăn mặc khá thoải mái, vừa nhìn đã thấy ngay là một người đàn ông thành đạt, trầm ổn và chín chắn.
Nguyễn Tinh năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng nhan sắc được giữ gìn rất cẩn thận nên nhìn thoáng qua chỉ trông như mới hơn hai mươi thôi. Cô ấy vừa nở nụ cười đuôi mắt đã cong lên như mảnh trăng non, còn hơi lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh nữa.
- Giản tiểu thư, xin chào.
Người này là Lư Thù Nhiên.
- Gọi xa cách như vậy làm gì. Đây là vợ của chiến hữu bạn anh đấy, Nhân Nhân, chị sẽ gọi em như vậy. Em có thể gọi chị là chị Tinh, đừng có gọi là dì đấy nhé.
Vốn dĩ Giản Nhân Nhân còn thấy hơi lo lắng, nghe những lời này, cô cũng thả lỏng được đôi chút:
- Vâng, chị Tinh.
Gian phòng này cũng đủ rộng, sau khi dùng xong bữa, ba người đàn ông xúm vào một chỗ chuyện trò. Nguyễn Tinh cố ý kéo Giản Nhân Nhân vào nhà vệ sinh, vốn cùng là phụ nữ với nhau nên rất dễ kết thân.
- Chị và Thù Nhiên vẫn luôn cho rằng Tây Thừa sẽ không kết hôn cơ đấy.
Nguyễn Tinh dặm lại chút phấn xong nhìn cô cười tít mắt:
- Hoặc nếu có kết hôn, thì cũng là dạng thông gia cùng giới thương trường với nhau. Chị không thể ngờ được vợ của cậu ta lại là một cô gái trẻ tuổi thế này.
Cách biệt tới mười ba tuổi, quả thực không nhỏ, Giản Nhân Nhân cũng biết điều đó.
Nếu như không gặp phải tình huống như vậy, nếu như để tự cô đi tìm bạn trai hay tìm chồng, chắc chắn cô sẽ không chọn người lớn tuổi đến vậy, vì cô luôn có cảm giác bản thân không cách nào vượt qua nổi cách biệt thế hệ.
- Chị và Tây Thừa có thể nói là cùng lớn lên bên nhau, chuyện của cậu ấy chị đều rõ. Haizzz, em đừng có ghen nhé. Muốn ghen phải ghen với ông chồng chị ấy. Hai người họ trước đây học đại học cùng một giường tầng đấy! Tây Thừa ấy à, con người cậu ta không quá sôi nổi, lúc bọn chị còn mải yêu đương thì cậu ta cắm đầu vào giải đề khó thôi. Lúc bọn chị sắp kết hôn thì cậu ta nghĩ làm cách nào để làm ăn phát đạt hơn. Theo chị nghĩ, cậu ta chỉ muốn chậm mà chắc.
Nguyễn Tinh cảm khái.
- Đàn ông trong giới này thực chất cũng chẳng có mấy người tốt. Chị cũng không thể nói Tây Thừa là người đàn ông tốt hoàn toàn. Cậu ta đã ba mươi lăm tuổi rồi, chắc chắn từng trải hơn em rất nhiều, điều này là không thể phủ nhận. Nhưng với tư cách là bạn của cậu ta, chị dám khẳng định một điều rằng một khi hai người kết hôn, cậu ta nhất định sẽ đối xử rất tốt với em. Mấy chuyện xằng bậy trai gái kia cậu ta sẽ không làm đâu. Thực ra con người cậu ta, nhân phẩm cũng tốt lắm.
Giản Nhân Nhân gật đầu cười:
- Vâng, em biết chứ.
Nguyễn Tinh kéo tay cô ra khỏi phòng vệ sinh, vừa đi về phía phòng ăn vừa nói:
- Thực ra nói nhiều với em như vậy nhưng vẫn chưa nói điều quan trọng nhất. Sau này nếu Tây Thừa mà có bắt nạt em, em chỉ cần nói cho chị biết. Trong nhóm này cũng chỉ có mình chị là con gái, khó khăn lắm mới có thêm em, nhất định chị sẽ đứng về phía phái nữ.
Bữa tiệc ngày hôm nay cũng coi như diễn ra êm đẹp. Trên đường về, Giản Nhân Nhân vẫn nghĩ mãi về những lời Nguyễn Tinh nói, còn cả những lời ban đầu Trần Bội nói với cô, trong lúc nhất thời không chú ý rơi vào trầm tư.
Về đến nhà, Thẩm Tây Thừa thấy dáng vẻ Giản Nhân Nhân như mất hồn, liền hỏi cô:
- Sao thế?
Giản Nhân Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh, nếu hai người họ đã là vợ chồng thì cũng không nên có bất kỳ khoảng cách nào nữa, phải không?
Vậy thì, cô có thể nói hết ra những nghi hoặc bấy lâu nay vẫn giữ kín trong lòng không?
- Đáng nhẽ ra em không nên hỏi, nhưng quả thực là em vẫn không hiểu..
Giản Nhân Nhân hít sâu một hơi:
- Là thế này, trong mắt người khác, anh là người có nhân cách tốt, mặc dù có tiền có quyền nhưng đời sống riêng tư lại không phức tạp. Anh rất thận trọng, biết khắc chế. Trong mắt em, anh vẫn luôn rất tôn trọng em, có thể nói là một người vô cùng tốt. Điều mà em thấy khó hiểu chính là, ngày hôm đó em gõ cửa phòng anh, chúng ta chỉ là những người xa lạ, vậy tại sao anh lại...
Những lời sau còn chưa nói hết nhưng cô biết, trong lòng Thẩm Tây Thừa có lẽ cũng đã rõ.
Lần đầu trong đời, rốt cuộc Thẩm Tây Thừa cũng đã được nếm trải sự khó xử.