Thực tế là không phải chỉ có mình Mặc Mặc muốn có em gái mà Giản Nhân Nhân cũng muốn sinh thêm một đứa nữa.
Nhiều lúc đi dạo phố, nhìn thấy những chiếc váy nhỏ nhắn đáng yêu cô lại nghĩ nếu như có một cô con gái thì sẽ quá tốt, hai mẹ con có thể mặc đồ đôi với nhau.
Cô giống như những bà mẹ lần đầu mang thai khác đều nghĩ rằng đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng, sau này có đánh chết cũng không sinh nữa. Nhưng thời gian trôi qua, nỗi đau đớn lúc sinh nở cũng dần quên đi, nhìn thấy Mặc Mặc ngày lớn hơn, sự thoả mãn trong nội tâm không thể dùng lời nào để diễn tả nổi.
Giản Nhân Nhân biết Thẩm Tây Thừa đang sợ hãi điều gì, vì biết nên một hai năm gần đây dù cô muốn sinh đứa nữa nhưng cũng chỉ dám nghĩ đến chứ không đề cập với anh câu nào. Bây giờ Mặc Mặc đột nhiên náo loạn với cô muốn có em gái, Giản Nhân Nhân liền giống như được cổ vũ thêm. Cô là con một, ở thời đại này hầu như nhà nào cũng chỉ sinh một con nên khỏi phải nói cô đơn biết bao nhiêu. Có thể đã quen từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình mình là con trong nhà. Nếu Mặc Mặc không muốn có em trai hoặc em gái thì cô sẽ tôn trọng ý kiến của con trẻ nhưng bây giờ Mặc Mặc muốn có em, đến cô cũng không biết làm sao đáp ứng mong muốn cũng như nguyện vọng của con.
Vốn dĩ Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa đều nghĩ rằng Mặc Mặc chỉ nhất thời cao hứng, không bao lâu nữa sẽ quên không còn chút nào. Nào ngờ đến hơn nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày Mặc Mặc từ lớp mẫu giáo về đều chạy đến hỏi mẹ đã có em gái ở trong bụng chưa, Giản Nhân Nhân nói chưa có Mặc Mặc liền vô cùng thất vọng.
Buổi tối một ngày, Giản Nhân Nhân như thường lệ kể chuyện cho Mặc Mặc nghe trước khi đi ngủ.
Mặc Mặc đột nhiên hỏi:
- Mẹ ơi, con không thể có em gái đúng không ạ?
Giản Nhân Nhân cười khanh khách nói, giơ tay vuốt tóc thằng bé nhẹ nhàng nói:
- Sao con lại thích có em gái? Bây giờ không phải là đang rất tốt sao?
Mặc Mặc lắc lắc đầu nói:
- Con thích em gái của Đinh Tử Hạo, nhưng đó không
phải là em gái của con. Nếu con có em gái thì con sẽ là một người anh tốt hơn Đinh Tử Hạo.
- Nhưng nếu như có em gái rồi, dù bố mẹ vẫn yêu con như bây giờ nhưng vì em gái còn quá nhỏ nên bố mẹ không thể dành toàn bộ thời gian cho con như hiện tại được nữa.
Đó là sự thật, sau khi có em trai hoặc em gái thì tình yêu họ dành cho Mặc Mặc sẽ vẫn như bây giờ không ít đi. Nhưng có thêm một người nữa cần được quan tâm thì ít nhiều cũng sẽ bớt chú ý đến thằng bé hơn.
Mặc Mặc hoàn toàn không để ý nói:
- Không sao cả, con cũng không thể dành toàn bộ thời gian của mình cho bố mẹ như bây giờ được nữa. Sau khi có em gái, mẹ à con không thể từ lớp mẫu giáo về là ở bên mẹ được nữa. Mẹ thông cảm cho con nhé.
Giản Nhân Nhân bị mấy lời của thằng bé chọc cười.
Mặc Mặc là một đứa trẻ đặc biệt thông minh, nói chuyện với thằng bé nó sẽ dần dần hiểu những ý mà cô biểu đạt.
- Chưa chắc đã là em gái.- Giản Nhân Nhân lại giải thích cho thằng bé. - Con nhìn dì Vũ Tinh chưa, chúng ta đều không biết dì mang thai em trai hay em gái. Cho nên nếu mẹ sinh thêm em thì có thể là em gái mà cũng có thể là em trai. Khả năng 50/50.
Mặc Mặc thở dài nói:
- Mẹ à, nếu là em trai thì con cũng thích em như vậy vì em là em trai của con. Con sẽ không vì em không phải là em gái mà không thích em đâu.
Trước khi đi ngủ Mặc Mặc lại hỏi:
- Mẹ chuẩn bị sinh thêm một em bé nữa ạ?
Giản Nhân Nhân lắc lắc đầu nói:
- Chuyện này không phải chỉ có mình mẹ nói là được.
- Vậy ai nói nữa mới được ạ?
- Còn cần bố con nữa.
Mặc Mặc không hiểu hỏi:
- Là bố sinh em gái ạ?
- ... Ha ha ha, không phải, chỉ có mẹ sinh em gái thôi, bố không sinh được.
- Vậy tại sao còn cần bố nói mới được ạ?
- Vì nếu như chỉ có mẹ mà không có bố phối hợp cùng thì sẽ không sinh em được.
- Bố không muốn có em gái ạ?
Giản Nhân Nhân nghĩ một chút rồi giải thích với thằng bé:
- Bố cũng muốn nhưng bố có lý do riêng của mình. Đợi sau này con lớn lên một chút bố sẽ kể cho con nghe.
- Vậy để con đi nói chuyện với bố.
Mặc Mặc rõ rằng chỉ là một bé trai năm tuổi, khi nói ra những lời nghiêm túc như vậy thực sự rất đáng yêu. Thằng bé nhìn Giản Nhân Nhân khá thất vọng nói:
- Nhưng mẹ đừng ôm hi vọng quá nhiều vì bố sẽ không nghe con đâu, bố chỉ nghe mình bố thôi.
- Vì mỗi lần con thương lượng với bố chuyện gì thì đều là chuyện không tốt cho nên bố chỉ có thể đưa ra phán đoán chính xác. – Giản Nhân Nhân giải thích giúp chồng. - Hay là lần này con thử một chút, thương lượng với bố mấy chuyện tốt tốt ý. Bố nhất định sẽ nghe con. Ví dụ như con sẽ chăm chỉ đọc sách hơn hay sẽ chịu khó ăn nhiều táo hơn chẳng hạn.
Mặc Mặc: “…”
Sau khi Mặc Mặc chìm vào giấc ngủ, Giản Nhân Nhân liền quay về phòng ngủ của mình rồi rơi vào trầm mặc. Thẩm Tây Thừa đang nằm đọc sách trên giường.
Cô đi qua đó, vừa mong đợi vừa căng thẳng nhìn anh rồi nằm xuống bên cạnh anh.
Giản Nhân Nhân không giỏi quyến rũ đàn ông nhưng mấy năm nay ở bên cạnh Thẩm Tây Thừa, cô hiểu các chỗ mẫn cảm và những chỗ anh thích được động chạm trên cơ thể hơn ai hết. Sau một loạt động tác của cô, Thẩm Tây Thừa đã không còn tâm trí nào đọc sách nữa. Anh năm lấy bàn tay đang náo loạn của cô, hô hấp đã bắt đầu khó khăn nói:
- Không được.
- Tại sao? - Giản Nhân Nhân cố ý không hiểu hỏi anh.
Thẩm Tây Thừa dùng mắt ám thị nhìn vào tủ đầu giường nói:
- Trừ khi anh dùng bao.
Sự thật chứng minh, bao cao su vẫn là an toàn nhất, dù vẫn có khả năng thất bại nhưng là rất nhỏ. Giản Nhân Nhân mấy năm này đều không rơi vào tỷ lệ nhỏ đó.
Giản Nhân Nhân cũng biết số phận đã định chỉ có một lần.
- Em không thích anh dùng bao. - Giản Nhân Nhân mở to đôi mắt nhìn anh nói dối.
Thẩm Tây Thừa lắc đầu nhìn cô kiên quyết nói:
- Thế thì không được.
Anh đương nhiên biết Giản Nhân Nhân đang nghĩ gì:
- Những chuyện khác anh đều có thể đáp ứng em nhưng chuyện này thì không được.
Có thể thời gian khiến cô quên đi sự đau đớn lúc sinh nở nhưng anh thì không sao quên được nỗi thống khổ lúc đó sợ mất đi cô.
Giản Nhân Nhân thất vọng buông tay anh ra nói:
- Lần này em nhất định sẽ không bị hôn mê nữa, lần trước là có nguyên do.
Mấy năm gần đây cô đã lờ mờ suy xét ra rất nhiều thứ. Có thể do chấp niệm trong lòng cô quá sâu đậm, nỗi bận lòng về bố mẹ cũng quá sâu nặng cho nên lúc sinh con mới muốn dùng cách đó để được quay lại bên cạnh bố mẹ. Hiện giờ trong lòng cô đã không còn chấp niệm nữa thì chuyện đó đương nhiên cũng sẽ không xảy ra nữa.
- Nguyên nhân gì? - Thẩm Tây Thừa cười cô. - Em thật sự vì muốn anh gật đầu đồng ý nên lý do gì cũng có thể nói.
Giản Nhân Nhân có chút thẹn quá hoá giận nói:
- Nên anh sẽ không đáp ứng đúng không?
Sau một hồi bị quấy rầy, Thẩm Tây Thừa nghĩ rằng trên thế gian này người ngang như cua không nói lý lẽ mà vẫn khiến anh giơ cờ trắng đầu hàng chắc chỉ có một mình Giản Nhân Nhân.
Thẩm Tây Thừa là một thương nhân, bị cô ma sát đến hết cách, còn giữ lại một chút lí trí còn xót lại nói:
- Tuỳ ý trời đi. Chỉ có một lần hôm nay thôi. Nếu em không mang thai từ giờ trở đi không được nhắc lại chuyện này nữa. Em có đồng ý không?
Giản Nhân Nhân sau khi ma sát anh rất lâu mới nghe được đáp án đó của anh nên không cần suy nghĩ đồng ý ngay:
- Được được, em đồng ý.
- Nếu còn nhắc lại thì dù em có nói gì làm gì anh cũng không làm nữa đâu.
- Được!
Thật ra Giản Nhân Nhân không ngờ rằng có thể nhanh chóng và dễ dàng thuyết phục được Thẩm Tây Thừa như vậy. Thật đúng là bất ngờ ngoài dự đoán.
Làm chuyện đó mà không dùng bất cứ một biện pháp gì, với Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa mà nói thì đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên họ hoà vào làm một mà không có bất cứ thứ gì ngăn cách. Đến khi kết thúc, sau khi Thẩm Tây Thừa đi vào nhà tắm, Giản Nhân Nhân vẫn nằm lại giường, cô còn cẩn thận kê một chiếc gối dưới mông rồi trồng cây chuối. Muốn để cho mấy con nòng nọc kia bơi nhanh lên một chút. Như thế này cơ hội mang thai sẽ cao hơn.
Cô vô cùng vui vè nhẩm tính ngày. Tính tính, sau vài lần tính đi tính lại thì cô bỗng phát hiện, hôm nay chính là ngày an toàn của cô.
Tuy nói ngày an toàn vẫn có khả năng có thai nhưng là rất rất nhỏ.
Cô còn cách ngày rụng trứng vài hôm nữa cho nên khả năng cô có thai là rất nhỏ, xem ra hoàn toàn phải xem ý trời rồi.
Giống như từ Thiên Tân đến Bắc Kinh, chỉ có người mua mới biết chứ người bán thì hiểu gì. Thương nhân quả nhiên là rất tỉnh táo. Thẩm Tây Thừa khẳng định là đã tính ra hôm nay là ngày an toàn của cô cho nên mới thoải mái nhận lời như vậy.
Lần này mà không có thai thì sau này cô không thể nhắc đến chuyện này nữa.
Thật quá là nham hiểm xảo trá mà!
Dù vậy nhưng Giản Nhân Nhân vẫn ôm rất nhiều hi vọng. Một tuần sau buổi tối hôm đó, cô đi mua que thử thai nhưng thử đến vài hôm vẫn không thấy gì, không hề nhìn thấy hai vạch đỏ như cô mong đợi. Sau đó cô dứt khoát không quan tâm đến nữa. Dù sao khả năng có thai cũng rất nhỏ. Cô mỗi ngày đều điên cuồng thử que đến mấy lần như thể cô bị việc này mê hoặc vậy. Cho nên để rời sự chú ý cửa mình đi nơi khác, cô bắt đầu vùi đầu vào đống công việc bận rộn.
Gần đây Tôn Đạo lại liên lạc với cô nói rằng anh ta đang có một kịch bản rất hay, cũng có vai diễn vô cùng phù hợp với cô hi vọng cô có thể suy nghĩ một chút. Mấy năm gần đây không có kịch bản nào khiến cô động tâm như lần này. Cô cũng định tạm thời không xuất đầu lộ diện trong giới giải trí. Mà ở mảng kịch nói, cô bắt đầu có chút danh tiếng rồi. Đương nhiên so với giới giải trí thì danh tiếng này còn cách rất xa.
Đến Thẩm phu nhân cũng nói nếu gặp được đạo diễn tốt kịch bản tốt thì vẫn nên thử sức.
Tôn Đạo trước giờ chưa từng nói khoác, kịch bản trong tay anh ta thực sự làm cô cảm động.
Dù Giản Nhân Nhân thấy cảm động nhưng cũng không lập tức nhận lời Tôn Đạo mà nói muốn về nhà suy nghĩ một chút, Tôn Đạo đương nhiên không có ý kiến.
Lúc Giản Nhân Nhân về đến nhà, Thẩm Tây Thừa và Mặc Mặc đều chưa về, cô về phòng ngủ thay đồ thì không cẩm thận liếc thấy gói băng vệ sinh trong tủ đột nhiên nhớ ra ngày mai là đến kỳ sinh lý của mình. Cô ôm hi vọng thử thêm một lần cuối, lấy que thử thai ra.
Sau vài phút, Giản Nhân Nhân liền xoắn xuýt.
Lần này que thử thai không phải chỉ có một vạch nữa nhưng cũng không hiện rõ ràng vạch đỏ thứ hai, nhìn kỹ thêm có thể thấy được một vạch đỏ nữa dù không quá rõ nhưng mắt thường vẫn có thể thấy được.
Vậy rốt cuộc là có thai hay không có thai đây?