Quỷ Lệ cứ đứng im nhìn nàng chằm chằm, nàng bị hắn nhìn như vậy liền đỏ mặt dãy dụa:
- Cái đó, đa tạ ngươi đỡ ta, giờ không sao rồi, thả ta xuống đi
Hắn hơi nhíu mày, như muốn nói gì đó với nàng nhưng lại thôi khiến nàng cảm thấy khó hiểu. Lúc này Dã Cẩu không biết từ đâu chạy tới:
- Phó tông chủ, người đừng bỏ tôi lại, cho tôi theo với.
Hắn thả nàng xuống, nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát khó tả. Dã Cẩu nhìn thấy cảnh tượng hắn ôm người con gái khác thì trong lòng hơi khó chịu thay Bích Dao:
- Cô là ai, muốn quyến rũ phó tông chủ của ta sao? Ta nói cho cô biết, trong lòng hắn chỉ có Bích Dao thiếu chủ, cô đừng có mơ....
- Ta....ta....
Nàng nghe tiếng quạ kêu đầy trời, gì chứ, nàng là Bích Dao cơ mà, sao giờ lại thành người lạ đi quyến rũ "chồng" của người khác thế này!
Quỷ Lệ không thèm liếc nhìn nàng thêm một cái nói:
- Dã Cẩu, chúng ta đi thôi
Dã Cẩu tỏ vẻ hung dữ với nàng một cái rồi đi theo Quỷ Lệ, nàng cũng dơ nắm đấm ra đáp lại hắn. Chu Tiểu Hoàn đi từ trong quán trọ ra gọi nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ đứng đó làm gì? Muội tìm tỷ nãy giờ!
- à, không có gì.
- Nãy tỷ gặp Tiểu Phàm ca ca chưa?
- có có, mới gặp xong!
....
Không lâu sau, Tăng Thư Thư ra về, còn dẫn theo cả đám người Thành Vân Môn.
- Tiểu Hoàn, muội xem ai đến nè!
Chu Tiểu Hoàn vui mừng chạy đến chỗ nữ tử vận bạch y:
- Tuyết Kì tỷ tỷ, tỷ cũng đến đây sao. Lâu không gặp muội nhớ tỷ lắm!
Lục Tuyết Kì mỉm cười xoa đầu Tiểu Hoàn, nụ cười khuynh thành, những cảnh vật xung quanh tựa như chỉ làm nền cho nàng ta mà thôi.
"Ôi, Lục Tuyết Kì quả nhiên danh bất hư truyền, còn đẹp hơn cả nàng "
Người kì lạ nãy giờ cứ nhìn nàng chằm chằm y như ánh mắt dò xét của Quỷ Lệ chính là Lâm Kinh Vũ.
- Thư Thư, cô ấy là ai?
Tăng Thư Thư lúng túng:
- Cô ấy.....
Tiểu Nhã ngắt lời:
- Ta là yêu nữ ma giáo Tiểu Nhã
Lục Tuyết Kì không phân trắng đen lập tức chĩa kiếm vào nàng:
- Yêu nữ!
- Sao, muốn đánh ta à, lại đây, ta không sợ ngươi đâu Lục Tuyết Kì!
Lâm kinh Vũ vẻ mặt kinh ngạc, hắn nhớ lúc trước Bích Dao cũng không hợp với Lục Tuyết Kì, cái dáng vẻ ngạo kiều của nàng bây giờ không khác Bích Dao là bao.
Tăng Thư Thư vội đứng giữa ngăn cản:
- Ấy, Tuyết Kì, cô ấy không phải người xấu. Muội đừng có thành kiến với cô ấy!
- Huynh.....
Lục Tuyết Kì không động thủ được tức giận bỏ đi. Sau đó mọi người cũng đi theo tiến vào đầm lầy tử vong. Khi đến khu rừng có một lớp sương mù dày đặc, họ chia nhau uống thuốc tránh độc chướng.
Tiểu Nhã biết lúc trước Bích Dao được Thanh Long cho uống thuốc bách độc bất xâm. Nhưng uống thêm cũng không thừa.
Vì Chu Tiểu Hoàn bị côn trùng cắn ngứa khắp người nên nàng cùng Tăng Thư Thư và Chu Tiểu Hoàn đi theo phía sau. Nhưng bị lạc mất đám người Thanh Vân Môn. Bỗng không biết từ đâu có rất nhiều côn trùng bay tới.
Kì lạ thay, bọn chúng chỉ tấn công Chu Tiểu Hoàn và Tăng Thư Thư, còn nàng đứng im bọn chúng không dám động đến nàng.
" Lẽ nào là do thuốc bách độc bất xâm? "
Một bóng hắc ý không biết từ hướng nào bay đến, một tia sáng đỏ tà loé lên, côn trùng độc liền rơi lả tả chết hết.
Người vừa cứu bọn họ không ai khác chính là Quỷ Lệ.
Nàng biết hắn đang trúng độc, nhưng không ngờ hắn lại ngất ngay tại chỗ.
Tăng Thư Thư truyền cho hắn ít chân khí.
- Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm, tỉnh lại đi.
Trong tiềm thức của hắn lúc này là giọng của Bích Dao, Bích Dao đang gọi hắn.
Vừa tỉnh lại hắn đã ôm Tiểu Nhã, luôn miệng gọi:
- Bích Dao, đừng rời xa ta!