Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 564




Nếu đại viện nào đó có lượng điện tiêu thụ và lượng nước tiêu thụ luôn lớn hơn đáng kể so với các hộ gia đình xung quanh, và lớn hơn rất nhiều, thì điều này rất đáng chú ý.

Vụ án của băng nhóm này đã được Cố đội báo cáo lên Cục cảnh sát thành phố Phụng Thuận, bọn họ cũng biết thông tin do Hình Quốc Hào tìm hiểu được, tất cả mọi người đều có đầu óc, tự nhiên biết chuyện này quá ồn ào, nhiều cảnh sát hình sự bị tội phạm phục kích truy đuổi trên đường cao tốc, thậm chí còn sử dụng cả phương thức chặn tín hiệu. Sự kiện nghiêm trọng như vậy, nhiều năm nay chưa từng xảy ra, có thể sẽ bị người ta tố cáo lên Bộ cảnh sát.

Cho dù trong thời gian ngắn không ai báo cáo, bộ cũng sẽ sớm biết. Vì vậy, mặc kệ là vì lý do gì, lão Dương yêu cầu bọn họ làm việc, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng hoàn thành, còn phải làm tốt.

Bọn họ không biết là, người của Cục cảnh sát thành phố Giang Ninh rất tức giận, cũng hoàn toàn không có ý định bỏ qua, ban lãnh đạo họp bàn, quyết định báo cáo vụ việc lên Bộ cảnh sát, đề nghị bộ hỗ trợ, và cử người giám sát vụ án, tiện thể cũng đòi lại công bằng cho vài cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố Giang Ninh.

Tuy bộ chưa chính thức hồi đáp, nói là sẽ họp bàn xem xét, nhưng La Chiêu và những người khác có thể khẳng định, bên kia chắc chắn sẽ có động thái, còn rất có thể sẽ đích thân cử người đến giám sát vụ án trải dài qua nhiều tỉnh này.

Cố đội báo cáo lại nhiệm vụ lão Dương giao cho mình, Cục cảnh sát thành phố Phụng Thuận lập tức sử dụng danh nghĩa của thành phố, liên lạc với công ty điện lực và công ty cấp nước của Tào Bình, yêu cầu bọn họ nhanh chóng thống kê dữ liệu.

Rất nhanh bên kia đã phản hồi lại, gần như ngay sau khi nhận được điện thoại, đã lập tức điều người đi kiểm tra. Hai năm nay, nhiều đơn vị đang đẩy mạnh công tác văn phòng hóa, dữ liệu hàng năm đều được lưu trữ vào máy tính, thuận tiện cho việc tra cứu.

Hàng tháng đều có ghi chép về tiền điện và tiền nước, trong thời gian ngắn cũng không xóa, nên dữ liệu những năm gần đây đều có, việc tra cứu không khó. Nhân viên chỉ cần thao tác trên máy tính, nhanh chóng in ra báo cáo tương ứng.

Kết quả điều tra được truyền phát bằng fax đến Cục cảnh sát thành phố Phụng Thuận, sau đó được chuyển đến tay lão Dương.

Lúc này Cố đội cũng ở bên cạnh lão Dương, cách bọn họ không xa, có một người đàn ông gầy gò, đang đeo còng tay, ngồi trên ghế thẩm vấn.

Lão Dương dừng thẩm vấn, không để ý đến người đó, cùng với Cố đội xem xét mấy tờ giấy đó. Bọn họ nhanh chóng xác định được đại viện ở góc đông nam của khu vực đó.

"Đây, anh xem, dữ liệu này, thực sự là nổi bật. Một tháng, riêng các chi phí thông thường này, một năm đã không ít tiền. Đây chính là một ông chủ không thiếu tiền."

Lão Dương nói chuyện, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mấy tờ giấy đó, vẻ mặt chế giễu, sau đó ông nghiêng người thì thầm, nói với Cố đội vài câu.

Cố đội lập tức nói: "Cái này dễ, không cần phải đi hiện trường chụp ảnh, trong máy tính có thể tìm được. Anh đợi một chút, tôi để người in ảnh ra."

Tên côn đồ này rất gầy gò, lại bởi vì thịt ít m.ô.n.g nhỏ, mặc quần áo bị rộng một khoảng ở phần mông, lúc đi cứ lắc tới lắc lui, bị người ta đặt cho biệt hiệu là Thí Liêm*.

*屁帘 (thí liêm): Thí (屁): mông; liêm (帘): Mành vải, mành cửa

Vóc dáng của người này không có gì nổi bật, nhưng lại liên tiếp tham gia vào hai vụ án, vụ bắt cóc Giáo sư Phương hắn ta, lần này cướp g.i.ế.c Lâm Linh ở trên đường cũng có hắn ta.

Lão Dương gọi hắn ta vào phòng thẩm vấn, hắn ta không hề lên tiếng, dù ngẩng đầu lên cũng chỉ cụp mắt xuống, rõ ràng là không muốn hợp tác với cảnh sát.

Lão Dương rõ ràng, loại người này, bạn nói với bọn chúng về chính sách hay lý lẽ lớn đều vô ích, chỉ có sử dụng biện pháp cực đoan mới có thể moi ra được từ bọn chúng một số thông tin hữu ích.

Vì vậy, ông yêu cầu Cố đội tìm tất cả hình ảnh của khu vực kho hàng.

May mắn thay, thời gian gần đây, tỉnh mà Cố đội làm việc cũng đang điều tra loạt vụ án này, bọn họ cũng đã xác định được một số khu vực khả nghi, nghi ngờ là nơi ẩn náu của nhân vật quan trọng trong băng nhóm, đối với những khu vực này, bọn họ đã chụp ảnh lại, để sử dụng khi cần.

Bây giờ thật tiện lợi cho lão Dương, ông nhanh chóng nhận được một chồng ảnh in bằng máy in màu.

Ông lật xem một lượt, rồi dừng lại, đúng lúc đó, tên côn đồ có biệt danh là "Thí Liêm" lén nhìn về phía ông. Có thể là đang thầm đoán bọn họ đang xem cái gì.

Điều này cũng khá tốt, lão Dương muốn chính là sự nghi ngờ trong lòng hắn ta.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt của "Thí Liêm" lóe lên một chút gì đó, định dời đi, nhưng lão Dương đột nhiên cười, hỏi "Thí Liêm": “Cho cậu xem một vài bức ảnh, có muốn xem không?”

Nụ cười trên mặt lão Dương khiến "Thí Liêm" không hiểu sao lại cảm thấy bồn chồn. Lần hành động này, ai ngờ bọn chúng lại toàn quân bị diệt, tất cả đều bị bắt. Quy mô lớn như vậy, thất bại thảm hại như vậy, chứng tỏ sức mạnh của đối phương không tầm thường, tất nhiên hắn ta không thể nào thoải mái được.

Nhưng hắn ta vẫn phải giả vờ, định giả vờ mình là tên tép riu, làm như không biết gì. Như vậy, dù bị kết tội, có lẽ cũng không bị xử nặng, ngồi tù vài năm là ra.

Ban đầu, hắn ta đã tính toán như vậy, nhưng những tài liệu mà lão Dương xem, lại khiến hắn ta càng thêm lo lắng. Sự lo lắng đó đạt đến đỉnh điểm khi lão Dương cười với hắn ta.

Để che giấu, hắn ta quay đi: “Mắt tôi kém, không nhìn rõ được đâu.”

Lão Dương cầm mấy tấm ảnh ở sau lưng ra phía trước, nhẹ nhàng nói: “Ảnh lớn như vậy, không đến mức không nhìn thấy. Nếu mà đến cả cái này cũng không nhìn thấy được, thì tôi nghĩ cậu nên đi làm giấy chứng nhận khuyết tật thị lực đấy."