Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 510




"Đoàn trưởng Quý, ngài nhìn gì vậy? Chúng ta đã nói cùng nhau đi ăn tối, còn đi nữa không?"

Đoàn trưởng Quý vẫy tay, lại quay đầu nhìn Cao Bình, sau đó gọi một phụ nữ trung niên lại, nói: "Chủ nhiệm Hứa, cô nhìn cô gái đó xem, có phải quen quen không?"

"Tôi nhớ tuần trước đoàn múa thành phố chúng ta phỏng vấn một số đại diện được chọn từ các khu vực, có phải là người này không?"

Người phụ nữ trung niên cảm thấy không thể nào, nhưng bà ấy vẫn nhìn kỹ Cao Bình.

Lúc này, Cục trưởng và Phó cục trưởng thành phố Đào Hà đều đi lên tầng, bọn họ mặc đồng phục, khác hẳn với cảnh sát hình sự mặc thường phục đến trước đó.

Những người này vốn dĩ đã toát ra khí thế, nay lại mặc đồng phục cảnh sát thì càng thêm uy nghiêm.

Hành lang im phăng phắc, ngoài tiếng bước chân đều đều của những người này, không ai dám nói thêm lời nào.

"Tiểu Diêu, cậu sao rồi? Không bị thương chứ?" Cục trưởng lên đến nơi, liền hỏi thăm tình hình của Diêu Tinh. Đám người Diêu Tinh là được bọn họ mời từ Giang Ninh đến, nếu xảy ra chuyện gì ở đây thì cảnh sát Đào Hà thật sự không có cách nào giải thích với đồng nghiệp Giang Ninh được.

Diêu Tinh lập tức nói: "Tôi không sao, cô giáo tôi đã bố trí chu đáo, anh Từ và những người khác đều ở khách sạn, đã chuẩn bị đầy đủ, nên không xảy ra chuyện gì."

Sau đó cậu lại nói: "Cục trưởng Vương, lần bắt giữ này khá suôn sẻ, tội phạm truy nã cấp A Phó Thắng Tường đã bị bắt, nghi phạm khác là Cao Bình cũng bị bắt, cô ta cấu kết với Phó Thắng Tường, định lừa người bên trong mở cửa phòng, dùng s.ú.n.g b.ắ.n đinh để khống chế tôi. Về những kế hoạch tiếp theo của bọn họ, tôi không biết, điều này cần phải thẩm vấn."

Cục trưởng bắt tay cậu, nói: "Cậu làm rất tốt, chuyện hôm nay, cậu là người lập công lớn nhất. Vụ án này sẽ được báo cáo lên Bộ cảnh sát, tin rằng sau này Bộ cảnh sát sẽ khen thưởng cậu và đội của cậu."

Nói đến đây, ông ta có chút cảm khái, nói: "Các cậu còn trẻ, có thể không biết, những năm 80, 90, những kẻ cướp giật trên xe lửa thực sự rất nhiều, một nhóm lại một nhóm, cứ như là bắt không xuể. Chắc các cậu có nghe nói về vụ án cướp xe lửa Phương Đông nổi tiếng đi. Phó Thắng Tường và đồng bọn của ông ta chính là làm nghề tương tự như vậy."

"Phó Thắng Tường là người chỉ huy trong băng nhóm, chuyên phụ trách lừa mở cửa toa giường nằm. Ông ta biết nói nhiều thứ tiếng, tiếng phương Nam tiếng phương Bắc đều hiểu một chút, khá nổi tiếng trong giới giang hồ, ông ta chu du bên ngoài lưới pháp luật suốt nhiều năm như vậy, hôm nay bắt được ông ta đúng là chuyện tốt."

Chi đội trưởng Cát cười nói với Từ Diệc Dương: "Lần này Cao Bình cũng ra tay, đỡ cho chúng ta lại phải tốn công thêm một chuyến nữa."

"Tôi đoán cô ta không phải lần đầu tiên hợp tác với Phó Thắng Tường, có thể hai người bọn họ còn dính líu đến những vụ án khác, cho dù không tìm ra được vụ án khác, chỉ dựa vào màn kịch hôm nay thôi cũng đủ để cô ta ngồi tù."

Nhìn cặp đôi này, Chi đội trưởng Cát nghĩ, đây đúng là cặp đôi trộm cắp tài ba. Mặc dù chênh lệch tuổi tác có hơi lớn, nhưng sự tàn nhẫn trong lòng thì thật sự như người một nhà, quả thực là vật giống vật.

Sau khi hoàn thành khám nghiệm hiện trường, mọi người liền đưa Phó Thắng Tường và Cao Bình đi, hiện trường nhanh chóng trở nên yên tĩnh trở lại.

Sau khi cảnh sát rời đi, những người ở đối diện mới tỉnh táo lại, cậu thanh niên kia nhảy ra tranh cãi lung tung, khiến bọn họ cũng chú ý đến Cao Bình luôn cúi đầu.

Chủ nhiệm Hứa nói: "Lúc nãy các người đều nghe thấy rồi đấy, bọn họ nói cô gái đó tên là Cao Bình?"

"Không phải là người tôi đang nghĩ đến chứ?"

Đoàn trưởng Quý lại nói: "Đúng là như cô nghĩ đấy, cô gái này chắc chắn là người đã tham gia phỏng vấn ngày hôm đó. Trước đó chúng ta thích người khác, nhưng người đó không đến, nên Cao Bình mới được chọn. Giờ nhìn lại, quả thực là trông mặt mà bắt hình dong."

Chủ nhiệm Hứa lại vỗ n.g.ự.c nói: "Đoàn trưởng, tôi cảm thấy hôm nay chúng ta đến đây, vừa đúng lúc gặp phải chuyện này, tuyệt đối là chuyện tốt."

"May là việc cô ta làm đã bị bại lộ, nếu đợi đến khi cô ta vào đoàn chúng ta mới xảy ra những tin tức này thì thật sự là làm hỏng chương trình của chúng ta."

Một nhân viên lại nghĩ theo góc độ khác: "May là cô ta chưa nhập đoàn, nếu đã nhập đoàn, phải làm đồng nghiệp với cô ta, ăn uống tập luyện cùng nhau, trời đất ơi, tôi còn không dám nghĩ."

Sau khi nhân viên này nhắc nhở, bọn họ đều cảm thấy, cảnh sát bắt người đúng lúc quá, thời gian này nắm bắt thật tốt.

Phó Thắng Tường bị áp giải về chi đội, Chi đội trưởng Cát lập tức dẫn người thẩm vấn gắt gao Phó Thắng Tường và Cao Bình. Phó Thắng Tường không nói gì, nhưng lúc này dù ông ta không nói cũng không còn tác dụng nữa. Cảnh sát nắm trong tay bằng chứng ông ta cướp xe lửa, hôm nay lại bị bắt quả tang, lúc lên tòa, án phạt sẽ không nhẹ.

Ông ta không nói gì, Cao Bình lại khai. Có lẽ những suy nghĩ này đã bị cô ta kìm nén trong lòng rất lâu, lại biết lần này không thể thoát được, nên cũng không giả vờ nữa: "Không cần hỏi nữa, chuyện của Uông Chỉ Vi, là tôi làm, cô ta thật sự quá dễ bị lừa, tôi bảo cô ta mua thuốc giảm cân thì cô ta mua, tôi bảo cô ta uống thì cô ta uống, khen cô ta gầy đi một chút, cô ta liền vui mừng. Thật là ngây thơ.”

“Cô ta ngốc như vậy, học hành cũng bình thường, nhưng cô ta lại có thể dễ dàng vào đoàn ca múa của khu vực, nhà cô ta có thể tùy lúc chuyển cô ta sang đơn vị khác. Các người biết lúc cô ta nói những điều này với tôi, tôi tức giận thế nào không?"

"Cô ta thật sự là số hưởng, vừa tốt nghiệp thì trong nhà đã chuẩn bị mọi thứ cho cô ta rồi. Bộ dạng của tôi cũng không kém hơn cô ta, tôi còn chăm chỉ hơn cô ta nữa, nhưng chỉ để vào đoàn ca múa của khu vực thôi, đã tiêu tốn gần như tất cả quan hệ gia đình, còn mất thêm vài nghìn đồng nữa. Tại sao? Chỉ vì cô ta may mắn?"