Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 506




Cố Từ:...

Người lái xe bày tỏ không tinh, nhưng lại lộ ra vẻ tôi hiểu tôi hiểu, cười nói: "Hai vị yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp với các người."

Nói đến đây, quả nhiên ông ấy nghiêm túc nhìn về phía trước, không làm phiền Diêu Tinh và Cố Từ nữa.

Diêu Tinh: "Này, chú gì ơi..."

Nhìn khuôn mặt hớn hở của người lái xe trung niên, Diêu Tinh như nhìn thấy linh hồn tương tự của mình. Cậu suy nghĩ một chút rồi thôi, chỉ dặn dò: "Đừng để người phía trước phát hiện chúng ta đang theo dõi, làm phiền rồi!"

"Được rồi, cậu cứ yên tâm." Người lái xe vui vẻ đồng ý, theo sát thật tốt, không xa không gần chạy phía sau.

Nhưng chiếc xe đột nhiên giảm tốc độ, chậm rãi dừng lại bên đường trước một cửa hàng bách hóa. Diện tích cửa hàng không lớn, khoảng hai trăm mét vuông, trước cửa hàng có đậu vài chiếc xe, đợi chiếc xe kia dừng lại, trước cửa đã không còn chỗ đậu xe nào nữa.

Diêu Tinh và Cố Từ nhìn nhau, hai người đều đang nghĩ làm sao bây giờ?

"Tôi sẽ xuống trước, hai người lái xe lên phía trước một đoạn, anh Từ sẽ đến sau. Chờ tin của tôi." Diêu Tinh nói dứt khoát.

Cố Từ không yên tâm: "Cậu đừng nóng vội, cậu không thể bắt người một mình được."

Diêu Tinh trấn an anh ta: "Tôi không bắt người. Tôi muốn tìm cơ hội lấy dấu vân tay của ông ta."

Tài xế:... Hai thanh niên này quả nhiên là cảnh sát! Còn lừa ông ấy là thám tử tư, bắt người thứ ba...

Ha, với đôi mắt tinh tường của ông ấy, sao có thể lừa được ông ấy chứ?

Người lái xe lập tức nói: "Các đồng chí, nếu bắt người tôi cũng có thể giúp. Tôi là quân nhân xuất ngũ, trước đây tôi đã phục vụ trong quân đội pháo binh năm năm."

Cố Từ bất lực nói: "Không cần, bây giờ không phải là lúc bắt người, cảm ơn chú."

Tài xế rõ ràng thất vọng, nhưng ông ấy vẫn đậu xe cách cửa hàng bách hóa vài chục mét, đợi Diêu Tinh xuống xe rồi mới lái xe lên phía trước một đoạn.

Sau khi xuống xe, Diêu Tinh kẹp cặp tài liệu dưới nách, sau đó kéo tay áo dài lên, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay trị giá hàng chục nghìn tệ.

Cậu vừa đi vừa nhìn xung quanh, trông như một người ở tỉnh khác, đi đến gần cửa hàng, cậu còn hỏi một người bán hàng rong ven đường về cách đi đến đường Sùng Hối.

Đường Sùng Hối là một trong những khu vực nhộn nhịp nhất của thành phố Đào Hà, nếu là người địa phương thì không thể không biết.

Người bán hàng rong chỉ đường cho cậu,,Diêu Tinh liền rút ra một tờ tiền 20 tệ từ trong cặp, đưa cho người đó, nhưng cậu chỉ lấy một chai nước, không lấy bất cứ thứ gì khác.

"Anh giữ lấy, coi như tiền hỏi đường." Diêu Tinh cố ý nói vậy, bởi vì cậu nhận thấy người đàn ông trung niên đã bước ra khỏi cửa hàng, đang nhìn về phía này.

Người bán hàng rong nghe cậu nói vậy, nhanh chóng cất tiền vào, sau đó nhỏ giọng nói với Diêu Tinh: "Cậu trai, sau này cậu ở bên ngoài đừng có làm như vậy, cậu như vậy không an toàn đâu, thật đấy, dễ bị trộm."

Nói đến đây, người bàn hàng rong nhìn quanh một vòng, rồi im lặng.

Diêu Tinh tỏ ra không quan tâm, chỉ vào quán ăn bên cạnh hỏi: "Mùi vị quán ăn này như thế nào?"

"Khá ngon, là quán ăn lâu đời hơn chục năm, ông chủ tự tay nấu, món ăn ngon, giá cả lại phải chăng, không thua gì các nhà hàng lớn." Lúc này có người đến mua hàng, người bán hàng rong vội vã nói vài câu, cũng không thèm quan tâm đến cậu nữa.

Lý do Diêu Tinh hỏi vậy là vì người đàn ông trung niên đã vào quán ăn, còn ngồi vào vị trí gần cửa.

Diêu Tinh lại uống vài ngụm nước, rồi lững thững bước vào quán ăn.

Sau khi vào, cậu không nhìn người đàn ông trung niên, lại đi vào trong vài bước, tìm một cái bàn trống, cầm menu trên bàn, cúi đầu tự xem.

Cậu lại "vô tình" lộ chiếc đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ này là hàng thật giá thật, đã sớm thu hút sự chú ý của người đàn ông trung niên.

Ông ta cầm cốc nước, rót cho mình một tách trà, từ từ nhấp một ngụm, nhưng đôi mắt lại không ngừng nhìn thoáng qua Diêu Tinh.

Diêu Tinh làm như không nhìn thấy ông ta, lấy điện thoại ra, nhưng lại lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lâm Linh.

Lúc này khách trong quán không nhiều, chưa đầy hai mươi phút ba món ăn mà Diêu Tinh gọi đã được mang ra. Nhưng Diêu Tinh trông có vẻ rất kén ăn, lúc gắp thức ăn rất chậm chạp, hình như những món ăn này đều không thu hút được sự chú ý của cậu. Bộ dạng này, giống như một thiếu gia đã quen ăn những món ngon vật lạ.

Nếu Lâm Linh và Cố Từ nhìn thấy bộ dạng này của cậu, chắc chắn không thể nào liên tưởng được với hình ảnh thường ngày tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để ăn ngấu nghiến của cậu thanh niên này.

Nhưng những hành động này của cậu lại rất chân thật, ngay cả bà chủ quán cũng để ý. Bà ấy còn cẩn thận đi lại, hỏi những món ăn này có hợp khẩu vị của cậu không.

"Không sao, món ăn này rất ngon, là tôi bị đau dạ dày, không thích ăn." Diêu Tinh không muốn gây thêm gánh nặng cho bà chủ quán nhỏ, nên đẩy vấn đề sang chuyện dạ dày của mình.

Người đàn ông trung niên ăn khá nhanh, lúc này đã đứng dậy rời khỏi quán ăn, ông ta vừa đi, bà chủ quán đã vội đi dọn dẹp. Lúc này Diêu Tinh cũng đứng dậy, gọi bà chủ quán lại tính tiền.

Sau khi thanh toán xong, cậu ta đi đến bàn mà người đàn ông trung niên ngồi trước đó, tiện tay lấy luôn ly nước và ly rượu của người đó, còn để lại mười tệ trên bàn.

Sau khi ra ngoài, người đàn ông trung niên đã biến mất ở ngã tư, xe cũng không còn. Nhưng Diêu Tinh biết sẽ có người theo dõi ông ta.

"Cô giáo, đã lấy được ly nước và ly rượu của mục tiêu."

"Chờ tôi ở nguyên chỗ đó, tôi và anh Từ sẽ đến càng sớm càng tốt." Tin nhắn của Lâm Linh gửi đến chưa đầy năm phút, điện thoại lại đổ chuông: "Diêu Tinh, mục tiêu đang ở gần đây, tôi nghi ngờ ông ta đang theo dõi cậu."