Chỉ cần có một câu nói này của Lâm Linh, đã đủ để xóa tan hết mọi ấm ức và chờ đợi của anh.
Anh dang tay ôm lấy Lâm Linh, hai người nép vào một góc của ghế sofa, quấn lấy nhau rất lâu, cho đến khi Lộ Hàn Xuyên cảm thấy bản thân sắp đạt đến giới hạn, mới dừng lại.
Gần đến trưa, Lộ Hàn Xuyên lái xe đến trước cửa rạp chiếu phim Quang Hoa, rạp chiếu phim này đã có lịch sử hàng chục năm, cơ sở vật chất không hiện đại bằng các rạp chiếu phim mới xây, cũng không có thang máy, lan can cầu thang vẫn là gỗ.
Lúc nhỏ Lộ Hàn Xuyên đi xem phim chủ yếu đều ở đây, thậm chí còn quen cả ông lão phụ trách soát vé. Khi nhìn thấy anh, ông còn cố ý nhìn người bên cạnh anh là Lâm Linh. Nhưng lúc này có rất nhiều người cần soát vé, ông lão không hỏi gì, cười híp mắt soát vé cho cả hai.
Tầm nhìn của cả hai đều rất tốt, vị trí cũng khá xa, hai người ngồi xuống, còn khoảng năm phút nữa phim mới bắt đầu chiếu. Lộ Hàn Xuyên liền đưa hộp bắp rang bơ đang cầm trên tay cho Lâm Linh: "Ăn chút đi, khá giòn và thơm. Hồi nhỏ anh rất thích ăn."
"Bây giờ không thích ăn nữa à?" Lâm Linh nhận lấy, cười nhìn anh một cái, sau đó cho một ít bắp rang bơ vào miệng.
"Bây giờ lớn rồi, không thích ăn đồ ăn vặt, em ăn đi." Lộ Hàn Xuyên nói, lại đưa nước cho cô.
Buổi sáng hai người luôn quấn lấy nhau trong nhà, hoặc là dựa vào nhau, hoặc là cùng nhau xem tivi, không làm việc gì, chỉ là nghỉ ngơi, nhưng cảm giác vẫn khá tốt.
Lâm Linh cảm thấy bản thân không phải người dễ thân thiết với ai, cô đối với ai cũng rất hòa nhã, nhưng cô thường có một cảm giác, thế giới này rất rộng lớn, rất nhiều người, nhưng cô lại thường xuyên có cảm giác như đang sống trên một hòn đảo hoang vắng, xung quanh chẳng có ai.
Cảm giác này khi làm việc thì không rõ ràng, nhưng khi ở một mình, nhất là khi đêm khuya thanh vắng, bỗng nhiên tỉnh giấc, mới có.
Nhưng sự xuất hiện của Lộ Hàn Xuyên, lại khiến cô cảm thấy, hóa ra bản thân đang sống trên một hòn đảo hoang vắng, xung quanh vẫn có một người khác đồng hành.
Lúc này, người vào rạp chiếu phim ngày càng đông, Lâm Linh đặt hộp bắp rang bơ xuống, chuẩn bị tập trung xem phim. Tay Lộ Hàn Xuyên rất tự nhiên đặt lên tay cô ở chỗ tay ghế, người bên cạnh nhìn vào liền biết hai người là một cặp.
Lúc này, Lâm Linh nghe thấy người ngồi cạnh đang nói chuyện với một người khác đang đứng: "Tại sao tôi phải đổi chỗ với anh? Không đổi."
Người này vừa nói xong câu đó, người kia liền đưa ra một tờ tiền 100 tệ: "Cái này đã đủ chưa?"
Ông chú bên trái Lâm Linh lập tức nhận lấy tiền, "Đủ rồi, đủ rồi, vé cho tôi, tôi đổi chỗ với anh."
Ông chú nghĩ, thật là chuyện buồn cười, có 100 tệ này, ông mua vài vé chẳng phải được sao? Cho nên ông nhận tiền rồi đi luôn.
Một thanh niên đội mũ ngồi bên trái Lâm Linh, chờ anh ta ngồi xuống mới cởi mũ, cười nói với Lâm Linh: "Ồ, đây không phải là Lâm Linh sao? Thật trùng hợp, em cũng đến xem phim à?"
Lâm Linh nhìn thanh niên cao lớn bên trái, không biết lúc này nên cho anh ta mặt mũi hay không. Nể mặt vết thương mới lành của anh ta, Lâm Linh khách sao nói: "Đúng vậy, tôi đến xem phim."
Vệ Thừa Đông mỉm cười, lại liếc nhìn về phía bên phải Lâm Linh: "Hai người đến cùng nhau à?"
Lộ Hàn Xuyên biết rõ Vệ Thừa Đông đột nhiên xuất hiện ở đây, bỏ tiền ra để đổi chỗ, nhất định là có mục đích.
Anh thản nhiên nói: "Đúng, đến cùng nhau. Luật sư Vệ, anh đến một mình à?"
Vệ Thừa Đông vuốt vạt áo, trông rất phong lưu: "Đúng vậy, một mình, một mình đến xem phim không phạm pháp chứ?"
Lần này, cả Lộ Hàn Xuyên và Lâm Linh đều không đáp lời anh ta, anh ta mới nói với Lâm Linh: "Được rồi, nói thật, tôi không cố ý đến gây rối, tôi cũng rảnh rỗi nên đến xem phim, không ngờ lại gặp hai người, nên đến chào hỏi, không có ý gì khác."
Lâm Linh cười: "Luật sự Vệ, cách chào hỏi của anh thật là độc đáo, rất sáng tạo, trước giờ tôi chưa từng thấy."
Vệ Thừa Đông làm như không nghe ra lời mỉa mai của Lâm Linh, thậm chí còn nói: "Phải không? Tôi cũng cảm thấy rất sáng tạo."
Lâm Linh đỡ trán, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Lúc này, người ngồi ở ghế trước quay đầu lại, nói với bọn họ: "Đừng nói chuyện nữa, phim sắp bắt đầu."
Vệ Thừa Đông khẽ nhếch môi, lại nói với Lâm Linh một câu: "Lâm Linh, vụ án của Ô Đạt Chí, tôi chuẩn bị từ bỏ. Anh ta không nói thật với tôi, còn dính líu đến vụ án khác, vụ này không thể kiện được."
"Tôi biết em có tiếng nói trong Chi đội của Cục cảnh sát thành phố, sau này nếu có vụ án phù hợp, nhất định phải giới thiệu cho tôi nhé."
"Có cơ hội thì sẽ có." Lâm Linh nói không rõ ràng, nhưng ánh mắt cô không nhìn Vệ Thừa Đông.
Mấy người không nói gì nữa, im lặng nhìn vào màn hình, khi phim sắp kết thúc, Lâm Linh nhận được tin nhắn của La Chiêu: "Ngày mai nghỉ thêm một ngày, ngày kia quay lại chi đội, đi công tác đến Thuỵ Xuyên. Có thể không?"
—-
Lâm Linh bình thản cất điện thoại, đợi phim kết thúc, mấy người theo dòng người đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Vốn dĩ Vệ Thừa Đông đi trước bọn họ, ra khỏi cửa, anh ta quay người lại, nói với Lâm Linh: "Kim Lập Bản đang tìm người hỏi thăm xem luật sư hình sự nào giỏi, gã cũng tìm đến văn phòng của chúng tôi, đưa ra mức giá không thấp, sáu chữ số, nhưng tôi không nhận vụ này."
Sáu chữ số?
Giá này so với mức lương hiện tại, quả thực không thấp.
Lâm Linh hơi bất ngờ: "Bọn họ thật sự rất chịu chi! Anh cũng nghe nói về vụ này à? Hai ngày nay không phải anh nằm viện sao?"
"Chấn thương nhẹ, chú ý nhiễm trùng là được, không cần nhập viện."
Vệ Thừa Đông lại thở dài: "Chuyện ở khu Đông Minh ồn ào như vậy, nếu tôi còn không biết, vậy tôi cũng không cần làm luật sư nữa. Ăn bát cơm này, thông tin nhất định phải biết một chút."