Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 378




Những người từ đại đội cảnh sát Lộc Loan đi làm công tác tư tưởng với vợ nạn nhân, Lâm Linh lại nhìn vào phần dưới hàm của nạn nhân, sau đó tách miệng nạn nhân ra, xem xét lợi của ông ta.

"Hàm dưới và lợi đều sưng đỏ, mu bàn chân và cẳng chân cũng có mụn nước và ban đỏ." Pháp y Kỳ nhẹ nhàng nói với Lâm Linh.

"Đúng, chắc chắn có vấn đề, mang về kiểm tra chất đốc đi." Lâm Linh nói, bỗng nhớ đến Diêu Tinh học hóa học, liền quay lại hỏi cậu: "Diêu Tinh, có nghe nói về bột hoa hòe không?"

Diêu Tinh đang suy đoán Lâm Linh và pháp y Kỳ nhìn thấy gì, đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe thấy Lâm Linh hỏi mình, một lúc sau mới phản ứng lại: "Bột hoa hòe*? Có phải là thứ chứa thủy ngân không?"

- -------------------

Sau khi được Lâm Linh nhắc nhở, Diêu Tinh cũng chú ý đến những mụn nước trên da nạn nhân, cũng như sưng đỏ ở vùng hàm dưới.

Cậu nghi ngờ nói: "Bột hoa hòe bao gồm phấn hoa và hoa đi, phấn chứa thuỷ ngân clorua hoặc calomel, loại thứ này đã tồn tại cách đây hai nghìn năm. Một số người dùng nó để chữa bệnh viêm khớp hoặc bệnh ngoài da, tuy nhiên theo liều lượng thông thường thì ngộ độc hoặc tổn thương da rất hiếm gặp. Người này chắc chắn đã sử dụng quá liều?"

Lâm Linh gật đầu: "Có lẽ đã sử dụng quá liều lượng thông thường, để xác định liệu đây có phải là một trong những nguyên nhân gây tử vong hay không, cần phải đo nồng độ khi kiểm tra độc chất. Cậu hợp tác với Cố Từ làm kiểm tra dấu vết, tìm kiếm trong phòng xem còn sót lại bột hoa hòe không. Hai người đều biết cách làm kiểm tra dấu vết cơ bản phải không?"

"Biết, chúng tôi đều đã học."

Diêu Tinh nói xong, đã đeo găng tay, sau khi được nhân viên kiểm tra dấu vết của thành phố cho phép, cậu và Cố Từ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong phòng.

Còn về lão Dương, ông không ở lại phòng theo dõi pháp y Kỳ và Lâm Linh kiểm tra thi thể, mà lặng lẽ quan sát phản ứng của vợ nạn nhân, sau đó đi ra khỏi nhà nạn nhân, trao đổi ngắn gọn với cảnh sát của khu vực Lộc Loan, sau đó bố trí một phòng trống ở nhà hàng xóm của nạn nhân.

Sau khi dọn dẹp phòng, lão Dương bắt đầu để cho hàng xóm và thôn dân của nạn nhân lần lượt vào phòng. Thời gian hỏi mỗi người không dài, khoảng ba đến năm phút là hỏi xong một người.

Những người thôn dân này ra ngoài từng đôi một, phát hiện ra cảnh sát hỏi bọn họ những nội dung tương tự, chủ yếu là hỏi nạn nhân có quan hệ như thế nào với gia đình ở trong thôn, có mâu thuẫn với ai, có nợ nần với ai, và quan hệ nam nữ, v.v.

Khi hỏi những câu hỏi này, lão Dương cũng sẽ vô tình hỏi về mối quan hệ giữa nạn nhân và vợ ông ta, cũng như gia đình vợ ông ta có những ai.

Lúc đầu hỏi thăm, thôn dân còn hơi cảnh giác, nghĩ không nên nói những gì không nên nói. Nhưng lão Dương rất giỏi trò chuyện, nói chuyện vài câu như là đang tán gẫu với người ta, không biết lúc nào những người thôn dân được hỏi đã nói ra rất nhiều sự thật. Sau khi hỏi thăm liên tiếp hơn mười người thôn dân, lão Dương mới bảo người dẫn vợ nạn nhân đến phòng trống của nhà hàng xóm. Thời gian bà ta ở trong đó tương đương với những người khác, chưa đầy năm phút đã ra ngoài.

Vợ nạn nhân tên là Chung Kim Linh, sau khi ra khỏi nhà hàng xóm, bà ta quay đầu nhìn lại, nhịp tim đập mạnh hơi dịu đi.

Bà ta đoán mình đã qua được cửa này, nhìn thái độ của viên cảnh sát lúc nãy, chắc hẳn không nghi ngờ gì bà ta.

Nửa tiếng sau, lão Dương quay lại. Ông đi vào, nhỏ giọng nói với pháp y Kỳ và Lâm Linh: "Vợ của nạn nhân, Chung Kim Linh, ít nhất là biết chuyện, còn có phải chủ mưu hay không, cần phải thẩm vấn thêm."

Lâm Linh ở chi đội cảnh sát thành phố cũng từng nghe nói, lão Dương của Cục cảnh sát thành phố rất giỏi thẩm vấn, khi thẩm vấn nên hỏi câu nào trước câu nào sau đều có nghiên cứu. Ngay cả Giang Sơn và những người khác khi nhắc đến lão Dương cũng đều tỏ ra phục sát đất.

Cô lập tức nói với pháp y Kỳ: "Vậy càng cần phải mổ tử thi cho nạn nhân, pháp y Kỳ, ngài nghĩ sao?"

Thông thường, để mổ tử thi cần phải có sự đồng ý của gia đình. Nhưng trong trường hợp cần thiết, ngay cả khi gia đình không đồng ý, cảnh sát cũng có quyền quyết định có mổ tử thi hay không.

"Được, cứ như vậy, khiêng nạn nhân đi, đưa đến phòng giải phẫu." Pháp y Kỳ quyết định.

Lúc này, Cố Từ và Diêu Tinh đã tìm ra bột hoa hòe mà nạn nhân uống, đó là một gói thuốc được gói bằng giấy vàng. lão Dương cũng đã điều tra về loại thuốc này, biết thuốc này là do Chung Kim Linh đi đến nhà thầy lang ở thôn bên cạnh lấy về.

Bọn họ sắp quay lại Cục cảnh sát thành phố, trước khi đi, lão Dương dặn cảnh sát khu vực Lộc Loan đi đến thôn bên cạnh tìm thầy lang đó, sau đó đưa ông ta đến Cục cảnh sát thành phố để thẩm vấn.

Pháp y Kỳ quay đầu nhìn Cố Từ và Diêu Tinh, chưa kịp dặn dò, hai thanh niên đã chủ động bước lên. Trong tay bọn họ là một chiếc cáng, chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn.

Lâm Linh ngạc nhiên nhìn hai thực tập sinh đến bên cạnh chiếc giường nhỏ, cùng nhau khéo léo khiêng nạn nhân lên cáng. Cô có thể nhận thấy, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm việc này.

Bọn họ gần như cùng lúc bước ra khỏi phòng phía đông, nhanh chóng khiêng t.h.i t.h.ể lên chiếc xe van do đại đội cảnh sát khu Lộc Loan cung cấp. Tài xế của chiếc xe cũng là một cảnh sát hình sự thuộc đại đội cảnh sát khu Lộc Loan.

Trong trường hợp bình thường, việc này thuộc trách nhiệm của pháp y nên Lâm Linh nghi ngờ nhìn về phía pháp y Kì.

Pháp y Kỳ nhếch môi, cười nói: "Hai thanh niên này thật biết cách làm việc, biết giành công việc mà làm."

Chẳng mấy chốc, nhân viên kiểm tra dấu vết cũng hoàn thành công việc lấy mẫu. Lúc anh ta thu dọn đồ đạc lên xe, Từ Diệc Dương mới khởi động xe.