Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 297




“Lộ đội, nghe nói m.ô.n.g anh bị b.ắ.n à?” Đội phó đội phòng chống buôn lậu mới được bổ nhiệm xuất hiện ồn ào trong phòng bệnh của Lộ Hàn Xuyên, vừa đến đã lập tức hỏi.

Lộ Hàn Xuyên nằm sấp trên giường bệnh, trán toát mồ hôi lạnh. Nghe Đội phó hỏi như vậy, gương mặt vốn đã âm trầm của anh càng thêm u ám.

Chưa kịp trả lời Đội phó, một cấp dưới khác vội vã chạy đến, vừa vào cửa lập tức hỏi: “Lộ đội, nghe nói anh bị người ta b.ắ.n vào mông, có thật không?

Lộ Hàn Xuyên:...

Anh lạnh lùng nhìn Ngô Thành, người đang nén cười bên cạnh, buồn bực nói: "Đừng hỏi nhiều thế."

Những từ này từ kẻ răng của anh thoát ra, giống như ai nói thêm một lần nữa anh sẽ tức giận.

Trước đó Đội phó phụ trách đi bắt người cùng đội cảnh sát vũ trang Trường Ninh, không ở cùng Lộ Hàn Xuyên, nên anh ta không rõ tình hình của Lộ Hàn Xuyên.

Anh ta là người Lộ Hàn Xuyên nâng đỡ, mối quan hệ giữa hai người khá tốt, nghe Lộ Hàn Xuyên nói vậy, vẫn chưa yên tâm, "Mặc dù vùng đó không có động mạch lớn như chân, nhưng bị s.ú.n.g gỗ b.ắ.n cũng không phải chuyện đùa."

Thậm chí anh ta còn muốn xem vết thương ở đâu. Ngô Thành thấy Lộ Hàn Xuyên có vẻ không ổn, vội vàng cản lại Đội phó, khuyên: "Không cần xem nữa, chỉ là đám người này dùng bi thép tự chế, trúng vào vị trí hơi lệch, vừa chụp phim thì thấy có 4 viên bi thép mắc trong đó, may là loại s.ú.n.g gỗ chỉ dùng ở khoảng cách gần, lúc đó khoảng cách hơi xa nên sức công phá không lớn lắm, chỉ cần phẫu thuật nhỏ lấy viên đạn ra là không sao."

Nói xong, anh ấy vỗ vào vị trí tiêm thuốc khi còn bé, tỏ ý Lộ Hàn Xuyên bị thương ở chỗ đó.

Lúc này Đội phó mới yên tâm: "À, vậy may quá, cái này ở xa thì sức công phá không lớn. Nếu lại là s.ú.n.g trường tiêu chuẩn của chúng ta, chắc chỗ đó đã thành phó mát rồi, chỉ riêng hiệu quả áp suất cũng có thể làm hỏng người."

Sau đó anh ta lại trách cứ Ngô Thành: "Anh làm sao vậy? Tuy bọn chúng hung ác một chút, nhưng cũng chưa qua đào tạo chuyên nghiệp. Mọi người đều không sao, sao lại để Lộ đội bị thương?"

"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, anh nói tỉ mỉ đi, tôi còn phải báo cáo lên cấp trên nữa."

Ngô Thành xấu hổ cúi đầu, kể lại đúng sự thật. "Lúc đó chúng tôi đang áp giải nhóm người làm giả đồ đồng cổ về, cũng khá thuận lợi. Gần rời khỏi trấn Hoa Đào, chúng tôi gặp bọn chúng. Người của bọn chúng khá đông, cộng lại có khoảng hai mươi người, trong lúc vội vàng chúng tôi cũng không kịp đếm."

Đội phó gật đầu: "Bọn người đó chắc là từ trong mộ cổ lui về trước, có thể là nghe nói nơi chôn đồ bị lộ ra. Nhưng với khả năng phản ứng của Lộ đội, cậu ấy không thể bị bọn đó lừa được, phải không? Dù sao bọn người đó cũng chỉ là một đám không qua đào tạo chuyên nghiệp."

Ngô Thành lại càng xấu hổ hơn, "Chuyện này cũng do tôi. Lúc đó Lộ đội ra lệnh cho chúng tôi tìm nơi mai phục, nhưng một tân binh dưới tay tôi quá sốt ruột, không tuân lệnh, lao ra khỏi chỗ mai phục." "Vừa lao ra, cậu ta đã trở thành mục tiêu của quân địch. Lộ đội ở gần, không thể không cứu. Nhưng vừa cứu người, cậu ấy lập tức xuất hiện trước mắt quân địch..."

Đội phó nghe xong, chỉ tiếc rèn sắt không thành théo, liên tiếp gõ vào đầu Ngô Thành: "Để cho cậu hướng dẫn người mới, sao ngay cả chuyện tuân thủ kỷ luật cũng không làm tốt?"

"Cậu cho là bị b.ắ.n vào m.ô.n.g thì chẳng sao à? Tuy vùng đó không có động mạch lớn, nhưng dây thần kinh tọa vẫn ở đó, nếu trúng phải thì sao?"

Ngô Thành cũng rất lo sợ, không dám giải thích gì.

Lộ Hàn Xuyên trầm giọng nói: "Đừng nói nữa, chuyện đã xảy ra rồi, nói cũng vô ích."

Anh không muốn nghe những từ đó nữa, mỗi lần nghe lại càng khó chịu. Từ khi anh vào viện, đã có không ít người đến hỏi về tình hình thương tích của anh. Cả lãnh đạo đội cảnh sát vũ trang còn muốn lật chăn nhìn, anh thật sự mất hết mặt mũi rồi.

Đang phiền muộn, lại nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, Lộ Hàn Xuyên buồn bực trong lòng, không muốn gặp ai. Trước đây anh không phải là người e dè sợ hãi người khác, nhưng bây giờ trở thành bộ dạng này, chỉ nghe thấy có người đến, đã sợ hãi.

"Lộ đội có ở đây không?" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Lộ Hàn Xuyên tưởng mình nghe lầm.

Anh nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, không nhìn thì còn được, vừa nhìn thì lại tưởng mình không chỉ nghe lầm mà còn nhìn lầm.

Tuy nhiên, Ngô Thành lại nhanh chóng bước tới cửa, chào đón Lâm Linh và Chi đội trưởng Hứa vào. Ngô Thành đã không gặp Lâm Linh trong hai năm, nhưng anh ấy ấn tượng rất sâu sắc với cô, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra cô gái này.

"Tiểu Lâm, không ngờ lại là em? Sao em lại ở Trường Ninh?"

Lúc này Lâm Linh đã nhìn thấy Lộ Hàn Xuyên nằm trên giường bệnh, vẻ mặt ngơ ngác, lúc này anh khác hẳn với bình thường. Bình thường anh luôn có vẻ bình tĩnh tự tin, nhưng lúc này lại lộ rõ vẻ bối rối.

Chú ý đến tư thế nằm của anh, Lâm Linh thầm nghĩ, những gì mấy lời về thương tích mà La Chiêu nói là thật. Thật sự có người bị thương ở mông, và người bị thương lại là Lộ Hàn Xuyên, nếu không thì không thể có tình trạng như vậy.

Trong lúc này, cô cảm thấy vừa buồn cười vừa thương cảm, từ khi bọn họ quen biết nhau, anh đã bị thương hai lần...

Cô đưa quà cho Ngô Thành, "Em và thầy giáo đến cục cảnh sát thành phố Trường Ninh phá án, hôm qua mới đến, đây là Chi đội trưởng Hứa của cảnh sát Trường Ninh."

Đội phó phòng chống buôn lậu vội vã bước lên bắt tay Chi đội trưởng Hứa, Ngô Thành cũng lịch sự chào hỏi người kia.

Xét đến tâm trạng của Lộ Hàn Xuyên lúc này, Lâm Linh không hỏi vị trí bị thương. Sau khi Chi đội trưởng Hứa và một số người có mặt ở đây trao đổi xong, cô mới cười bước đến bên giường Lộ Hàn Xuyên.