Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 288




"Gần đây cô ấy luôn học việc này với tôi, tôi nghĩ nếu có thể, tôi muốn cô ấy cũng tranh thủ dịp này để luyện tập."

Tiểu Lư suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chuyện này tôi không thể quyết định, nhưng tôi có thể giúp phản ánh với lãnh đạo."

"Nhưng tôi nghĩ chuyện này chắc không vấn đề gì. Chúng ta đi thôi, các chuyên gia đang đợi ở đó."

Giáo sư Phương không yêu cầu gì nữa, hai người theo Tiểu Lư đến Bảo tàng Văn hóa khu vực trưng bày đồ cổ.

Bảo tàng Văn hóa có nhiều thay đổi so với bình thường, có tám cảnh sát vũ trang tuần tra xen kẽ xung quanh. Không chỉ có cảnh sát vũ trang, cảnh sát địa phương cũng hỗ trợ công tác bảo vệ.

Thật sự là giá trị của những món đồ cổ này quá lớn, ngay cả Bảo tàng Quốc gia cũng nói sẽ cử người đến xác định, chủ yếu là để xác định niên đại và đánh giá giá trị của những món đồ cổ đó.

Có vẻ như còn có chuyên gia nghiên cứu chữ cổ ở đó, những điều này Lâm Linh đều nghe Tiểu Lư nói. Tóm lại, cô đến đây một chuyến, sẽ gặp gỡ nhiều chuyên gia hàng đầu trong ngành đồ cổ.

"Đến rồi, chúng ta vào thôi." Tiểu Lư dẫn Lâm Linh và Giáo sư Phương vào phòng họp của Bảo tàng Văn hóa khu vực. Vừa bước vào, một vài người lớn tuổi trong phòng liền đứng dậy.



Lâm Linh còn chưa vào phòng họp, đã nghe thấy tiếng cãi vã từ trong phòng, cô mơ hồ nghe được vài câu, có vẻ như một vài chuyên gia vẫn đang tranh cãi về thân phận của chủ mộ.

Bọn họ vừa bước vào, những chuyên gia năm sáu mươi tuổi đó liền ngừng tranh luận.

Là chủ nhà, một lãnh đạo của ngành Văn hóa thành phố Trường Ninh và giám đốc Bảo tàng Văn hóa khu vực cười chào đón Giáo sư Phương và Lâm Linh.

Sau khi mọi người ngồi lại, vị lãnh đạo thành phố Trường Ninh giới thiệu với mọi người. Không ngoài dự đoán của Lâm Linh, trước tên của những chuyên gia đó đều có một loạt danh hiệu, nghe qua là những chuyên gia lớn trong giới khảo cổ.

Trong số những người này, có một người có thân phận đặc biệt, người này gần năm mươi tuổi, ánh mắt sáng ngời, thân hình khá vạm vỡ. Sau khi giới thiệu, Lâm Linh mới biết người này hóa ra là Phó cục trưởng của Cục cảnh sát thành phố Trường Ninh.

Vị Phó cục trưởng này rất nhiệt tình, sau khi Giáo sư Phương bước vào, ông ấy lại chủ động đến giới thiệu chi tiết về bản thân với Giáo sư Phương, Lâm Linh mới biết, vị Phó cục trưởng họ Mễ này phụ trách các bộ phận như hình sự và kỹ thuật điều tra trong các phân cục.

Nội dung cuộc họp tiếp theo chủ yếu liên quan đến ngôi mộ cổ mới được khai quật ở thành phố Trường Ninh, nhân viên chiếu slide, khôi phục quá trình từ khi phát hiện đến khi khai quật ngôi mộ. Ngôi mộ này được chôn dưới chân núi, lý do đột nhiên lộ diện là do một tháng trước trời mưa lớn liên tục, dẫn đến sạt lở ở vùng núi đó, lộ ra tấm đá lớn che phủ ngôi mộ. Người dân địa phương phát hiện ra đã báo cáo kịp thời với cơ quan khảo cổ, cơ quan khảo cổ và chính quyền địa phương phản ứng cũng khá nhanh chóng, đã nhanh chóng điều động cảnh sát vũ trang bảo vệ hiện trường, rồi cử đoàn chuyên gia tiến hành khai quật bảo vệ.

Cho đến nay, quá trình khai quật chưa hoàn thành, Lâm Linh chú ý thấy, khi nhân viên giới thiệu tình hình ngôi mộ, trên mặt các chuyên gia đều không bình tĩnh, rõ ràng là bọn họ vẫn còn nhiều tranh cãi về thân phận của chủ nhân ngôi mộ này.

Với tâm trạng xem kịch vui, Lâm Linh kiên nhẫn nghe nhân viên giới thiệu. Không lâu sau, trên slide xuất hiện một chiếc quan tài bằng đá chạm khắc tinh xảo.

Ống kính quét qua từng họa tiết phức tạp trên đó, sau đó xoay hướng, chiếu vào hài cốt của người cổ đại bên trong quan tài.

Trước khi đến, Lâm Linh đã có rất nhiều nghi ngờ, bởi theo lý thuyết cô biết, thời gian bảo quản xương người là có hạn, nói chung, sau vài trăm năm, xương cốt sẽ bị phong hóa hết.

Nếu đây thực sự là mộ Hán, thì hài cốt của chủ nhân ngôi mộ làm sao còn có thể tồn tại?

Dĩ nhiên là cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như xác ướp có thể được bảo quản trong thời gian dài, ví dụ như ở vùng sa mạc phía tây, đã tìm thấy nhiều xác ướp. Nếu t.h.i t.h.ể luôn ở vùng đất đóng băng, nó cũng có thể tồn tại trong thời gian rất dài.

Khả năng cuối cùng là mộ được niêm phong rất tốt và t.h.i t.h.ể là t.h.i t.h.ể ướt, nghĩa là t.h.i t.h.ể bị ngâm trong nước vì lý do nào đó, khiến nơi t.h.i t.h.ể nằm trở thành môi trường kỵ khí, do đó nó sẽ không bị phân hủy. Ví dụ nổi tiếng nhất là bà Tân Truy*.

Tân Truy còn được gọi là Phu nhân Đại hoặc Hầu tước phu nhân Đại, là vợ của Lí Cương, một Hầu tước tại vùng đất Đại, từng sống trong Triều đại Tây Hán của Trung Quốc thời cổ.

Cô không biết tình trạng của chủ nhân ngôi mộ này là gì. Sau khi cô xem xong giới thiệu của nhân viên, vẫn có chút không hiểu.

Nếu là t.h.i t.h.ể ướt, da của chủ nhân ngôi mộ vẫn còn đi? Làm sao có thể chỉ còn lại bộ xương?

Hơn nữa, cô đã xem xét phần bên trong quan tài trên hình ảnh, không thấy dấu vết của chất lỏng niêm phong từng tồn tại, cũng không thể là đã từng tồn tại, sau đó qua vô số năm những chất lỏng kia vì nguyên nhân nào đó mà biến mất?

Bản thân cô cũng cảm thấy suy nghĩ này có chút phi lý, nếu để những chuyên gia khảo cổ này nghe được, chắc chắn sẽ cho là vô lý.

Côsuy nghĩ mãi mà không hiểu, đoán mò lung tung, không hiểu nguyên lý hình thành của bộ xương này.

Nhưng trên thế giới này có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, những điều chưa từng thấy không có nghĩa là không tồn tại. Cũng giống như hộp sọ của vượn cổ cũng được bảo quản cho đến ngày nay. Về mặt này, cô không phải là chuyên gia nên cũng không thể nói rõ ràng.

Các chuyên gia có mặt cũng tranh cãi rất nhiều về bộ xương này, một chuyên gia đưa ra ý kiến, dù xác ướp này thực sự phù hợp với niên đại của nhân vật trên tranh tường, nhưng xác ướp không nhất thiết là vương hầu. Bởi vì từ khi khai quật ngôi mộ đến nay, toàn bộ quá trình khai quật đã hoàn thành 2/3, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy ấn tín hoặc bia ký hiệu quyền quý, cũng không có y phục bằng vàng và ngọc được sử dụng khi hoàng tộc nhà Hán an táng.