Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 280




Diêu Ngọc Lan không phản đối, mấy năm nay an ninh ở Giang Ninh tốt hơn nhiều, Lâm Linh cũng không còn gặp nguy hiểm nữa. Bây giờ cô lớn rồi, không muốn bọn họ đưa đón nữa. Bà chỉ dặn Lâm Linh ít uống rượu.

Lâm Linh vừa đi, Diêu Ngọc Lan liền hỏi Lâm Khánh Đông: "Lão Hoàng nói gì với ông?"

Lâm Khánh Đông ngồi xuống uống một ngụm trà, nói: "Có lẽ là có ý định kết thông gia, tôi đã gặp con trai của ông ấy rồi, cũng được, dáng người thẳng tắp, cách nói chuyện cũng không tồi. Thằng bé đó lớn hơn Linh Linh bốn tuổi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, mấy năm trước làm việc ở một công ty luật lớn, giờ định tự mở công ty luật, địa chỉ ở ngay Giang Ninh, tôi nghĩ tương lai của thằng bé này sẽ không tệ."

Diêu Ngọc Lan lại lo lắng nói: "Cậu thanh niên này là luật sư, người làm nghề này đều quá thông minh khôn khéo, nói thật lòng, tôi hơi lo lắng sau này Linh Linh sẽ bị thiệt thòi." . Đam Mỹ Hài

Lâm Khánh Đông lại nói: "Chưa đến mức đó đâu, chưa chắc Linh Linh đã để mắt đến cậu ta. Cho dù có thành, Linh Linh nhà mình cũng không phải dạng vừa đâu, con bé tự có chủ kiến, bà sợ gì?"

"Dù thế nào cũng phải cho con bé gặp gỡ nhiều người, tiếp xúc nhiều, đừng suốt ngày đi khám nghiệm tử thi, nó còn có thể kết hôn với tử thi à?"

Diêu Ngọc Lan nghĩ cũng đúng, nên không phản đối nữa.

Nửa tiếng sau, một chiếc taxi dừng trước cửa một quán bar mới khai trương, Lâm Linh vừa xuống xe đã nhìn thấy Hồ Dương và Đào Tử đang đợi ở cửa quán bar.

"Bên này!" Hồ Dương cũng nhìn thấy Lâm Linh xuống taxi, cậu bước nhanh xuống bậc thang, tiến về phía Lâm Linh.

Lâm Linh đi đến cửa cùng cậu, quan sát xung quanh, tò mò hỏi: "Quán bar này mở từ khi nào vậy? Mình nhớ trước đây ở đây là một khách sạn mà."

Hồ Dương lại nói: "Cậu suốt ngày cắm đầu vào học, chuyện gì xảy ra bên ngoài cũng không biết. Cũng không biết đi chơi, cứ thế này, sắp thành bà lão rồi."

"Mấy tháng không gặp, sao cậu lại trở nên độc miệng thế?" Lâm Linh bất mãn nói.

Hai người nói chuyện, đi vào quán bar, đi ngang qua một quầy bar, Lâm Linh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng cô không dừng lại, mặc dù không biết Lộ Hàn Xuyên đến đây làm gì, nhưng cô không có ý định tìm hiểu.

Cô đã đến, sao anh lại không thể đến?

—-

"Lão Bát, nhìn cái gì vậy?" Bên cạnh Lộ Hàn Xuyên là một người đàn ông trẻ tuổi tuổi xấp xỉ anh, người này dung mạo thanh tú, đeo kính, ăn mặc lại khá thời trang.

Người này là bạn học đại học của Lộ Hàn Xuyên, năm đó ở cùng phòng với anh, trong ký túc xá xếp theo tuổi tác, mọi người gọi người này là Lão Ngũ. Lần này cùng đến quán bar ngoài hai người bọn họ, còn có Lão Đại và Lão Tứ cùng phòng. Bốn người còn lại hoặc có việc, hoặc ở nước ngoài, đều không đến được.

Lộ Hàn Xuyên học tiểu học đã nhảy lớp, nên trong ký túc xá này anh là người nhỏ tuổi nhất, xếp thứ tám.

"Không có gì, Lão Ngũ, hồi nãy anh nói đến đâu rồi?" Lộ Hàn Xuyên thu hồi tầm mắt.

"Lão Ngũ vừa nói là hai năm tới sẽ có “thị trường trâu lớn”*, cậu ấy định gom nhiều tiền, hỏi mọi người có tham gia không?"

*là một thuật ngữ trong ngành đầu tư tài chính của Trung Quốc, ám chỉ một thị trường tăng giá mạnh và liên tục trong một khoảng thời gian dài.

Lão Ngũ chưa kịp nói, em gái Lão Tứ là Amy chủ động thay anh ấy trả lời.

Trước khi đến Lão Tứ không nói là sẽ dẫn em gái đến, nên khi cô ấy đi theo anh trai vào, Lộ Hàn Xuyên và Lão Ngũ đều khá ngạc nhiên.

Nhưng khi xưa mọi người ở chung ký túc xá bốn năm, quan hệ rất tốt, có phần tình cảm. Cho dù bọn họ nhìn ra được hai anh em Lão Tứ có mục đích, cũng không tiện nói gì.

Cô gái này dáng người cao ráo, da trắng nõn nà, nhan sắc hơn anh trai rất nhiều. Theo lời giới thiệu của bản thân, cô ấy làm việc ở một công ty đa quốc gia, tên tiếng Anh là Amy, là quản lý tài chính của công ty.

Amy vừa vào, Lộ Hàn Xuyên đã cảm nhận được, cô ấy thường tìm cách nói chuyện với anh. Qua lại một hồi, anh hiểu ra, có lẽ Lão Tứ có ý định mai mối anh và Amy.

Vị trí cô ấy ngồi cũng khá khéo, ngay ở quầy bar đối diện Lộ Hàn Xuyên, hai chân dài đan chéo dưới bàn, nếu Lộ Hàn Xuyên không chú ý, hai người rất có thể sẽ chạm vào nhau dưới bàn.

Để tránh tiếp xúc cơ thể vô tình với cô gái này, Lộ Hàn Xuyên chỉ có thể thay đổi tư thế ngồi, nghiêng chân về phía Lão Ngũ.

Anh không nhiệt tình lắm với việc xem mắt, cô gái hỏi gì anh chỉ đáp ngắn gọn một câu, xem như cho bạn học mặt mũi. Nhưng thời gian dài, anh cũng có chút không kiên nhẫn, trên mặt đã lộ ra vẻ không vui nhè nhẹ.

Lão Tứ không trực tiếp nói muốn giới thiệu em gái mình cho anh, để hai người bọn họ gặp nhau một chút, nên anh cũng không thể nói thẳng ra, nhưng trong lòng anh đã âm thầm quyết định, sau này sẽ hạn chế tiếp xúc với Lão Tứ.

Hôm nay đối phương làm việc này, có hơi ép buộc người khác.

Lão Ngũ nhìn ra, vội tiếp lời, kể với mấy người bạn cùng phòng về xu hướng phát triển của thị trường chứng khoán. Anh ấy rất giỏi ăn nói, lại thực sự có thành tích trong lĩnh vực này, mọi người nghe đều rất chăm chú.

Mấy năm nay anh ấy tranh thủ thời gian làm việc nghiên cứu chứng khoán, lúc đầu cũng thua lỗ không ít tiền, sau đó anh ấy thay đổi chiến lược đầu tư, bắt đầu giảm mạnh tần suất giao dịch, vận hành dài hạn một cổ phiếu, liên tục mua bán, đôi khi thậm chí có thể hạ giá vốn cổ phiếu đang nắm giữ xuống dưới 0, cho đến khi hoàn thành một xu hướng lớn mới bán hết.

Hiện tại anh ấy đã tích lũy được vài triệu trong tay, trở thành người có điều kiện kinh tế tốt nhất trong số các bạn cùng phòng. Tất nhiên, không tính đến Lộ Hàn Xuyên.