Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 190




Lúc này Lộ Hàn Băng đang trên đường về Đại học Giang Ninh, hoàn toàn không biết sau khi mình đi, bị ba mẹ cùng ghét bỏ.

Cục trưởng Lộ uống chút rượu trong bữa cơm, hơi choáng váng, Lộ Hàn Xuyên liền đưa hai vợ chồng bọn họ về nhà trước. Sau khi đưa bọn họ về, anh vốn định đi đến căn nhà nhỏ gần đơn vị, nhưng trước khi anh xuất phát, nhận được tin nhắn mà Lâm Linh gửi đến, anh liền xoay tay lái, rẽ vào con đường dẫn đến khu nhà ở của Đại học Giang Ninh.

Đến khu nhà ở, còn chưa quá muộn, chưa đến ba giờ chiều.

Anh nghĩ tối nay không có việc gì đặc biệt quan trọng, không cần phải ra ngoài, liền lái xe vào khu nhà ở, rồi đậu xe gần tòa nhà số 5.

Ông ngoại anh không ở nhà, anh tự mở cửa, định thay quần áo rồi liên lạc với Lâm Linh.

Vừa thay xong quần áo, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Lộ Hàn Xuyên thính tai, lúc Lâm Linh vừa đến, anh đã phân biệt được từ tiếng bước chân, người gõ cửa là Lâm Linh.

Anh đi qua mở cửa, liền thấy Lâm Linh đang ôm Truy Tuyết. Mấy ngày không gặp, hình như Truy Tuyết béo hơn, lông trên người cũng bóng mượt hơn.

"Sao lại ôm nó, không sợ rụng lông à?" Lộ Hàn Xuyên cười nhường đường, ra hiệu cho Lâm Linh vào.

"Không sao đâu, mẹ em tắm cho nó rồi. Tắm xong còn dùng máy sấy tóc sấy khô cho nó, không tin anh ngửi thử, trên người nó có phải rất thơm không?"

Lúc nói chuyện, cô rất tự nhiên nâng Truy Tuyết lên, đưa gần Lộ Hàn Xuyên.

Lộ Hàn Xuyên thật sự cúi đầu ngửi thử, nhìn Lâm Linh vuốt v e lông Truy Tuyết từng cái một, anh cười nói: "Con chó này thật sự được đối xử tốt, rất hưởng thụ."

Lâm Linh tự hào nói: "Đương nhiên rồi! Truy Tuyết ở nhà em là cấp bậc khách quý. Em nói với mẹ em chó không thể ăn mặn như người, không thì tuổi thọ sẽ ngắn hơn, mẹ em liền mua thức ăn cho chó cho nó."

"Nhưng em thấy nó vẫn rất thích ăn thịt, nhà em nấu thịt sẽ cố ý làm cho nó vài miếng ít muối."

Lâm Linh lải nhải nói, Lộ Hàn Xuyên đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn co, cảm thấy hình như má cô có thịt hơn, trở nên tròn trịa hơn. Sắc mặt cô cũng tốt hơn nhiều, nhìn qua trắng hồng, hơi giống hoa đào nở rộ vào mùa xuân, khiến người ta vô thức nghĩ đến mùa xuân tràn đầy ánh sáng.

Lộ Hàn Xuyên nhận Truy Tuyết, cầm trên tay cân thử, cảm nhận trọng lượng này, sau đó cười nói: "Nuôi như vậy nữa, tôi sợ sau này nó sẽ biến thành bình gas."

Lâm Linh cũng cười: "Không đến mức đó đâu, nó ăn no rồi nhà em sẽ không cho ăn nữa." Ông ngoại Lộ Hàn Xuyên ở tầng một, từ phòng khách có thể nhìn thấy một cánh cửa sau dẫn đến khu vườn nhỏ của nhà bọn họ. Lộ Hàn Xuyên thấy cô đang nhìn về phía đó, liền nói: "Lần đầu tiên vào đây à? Muốn đi xem không?"

"Gần đây nhiệt độ liên tục giảm, ngay cả hoa cúc cũng tàn rồi, bây giờ chỉ còn cây xanh có thể xem."

Nói xong, anh dẫn đầu, mở cửa sau dẫn Lâm Linh đến khu vườn nhỏ ở phía sau. Diện tích khu vườn không lớn, cộng lại cũng chỉ hơn mười mét vuông, giữa khu vườn dựng một giàn hoa nhỏ, dưới giàn hoa là bàn ghế bằng mây tre đan.

"Ngồi xuống một lát đi." Lộ Hàn Xuyên nói xong, bắt đầu rót trà cho Lâm Linh.

"Tôi thấy tin nhắn em gửi cho tôi rồi, em muốn hỏi về chuyện công ty Lục Đỉnh phải không?" Lộ Hàn Xuyên cũng không biết nên nói chuyện gì với Lâm Linh, liền hỏi về chuyện Lâm Linh nói trong tin nhắn. . Đam Mỹ Hay

"Đúng vậy, hôm đó anh từ công ty Lục Đỉnh ra, không phải nói có người từng theo dõi anh à? Gần đây em và La đội làm vụ án, nghi phạm số 1 trong vụ án này, em nghi ngờ có liên quan đến công ty thương mại thủ công mỹ nghệ Lục Đỉnh. Có thể anh ta và người theo dõi anh là một nhóm, thậm chí là cùng một người."

Lộ Hàn Xuyên suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Nghe nói em đã làm giám định dấu vết tại hiện trường, vậy theo phán đoán của em, người này có đặc điểm gì cụ thể?"

"Nghi phạm số 1 à, anh ta chắc là thuộc loại người gầy gò, không cao, thấp hơn anh khoảng mười lăm cm. Bước đi của anh ta khá giống Giang Sơn, nhưng nhẹ nhàng hơn một chút..."

Lâm Linh nói xong, ánh mắt Lộ Hàn Xuyên liền trở nên nghiêm trọng hơn, một lúc sau anh mới nói: "Theo như em nói, rất có thể nghi phạm số 1 chính là người đã theo dõi tôi."

Sau đó anh lại nhìn Lâm Linh một cái, nói: “Hắn không biết sự tồn tại của em đúng không?"

"Chắc hắn không biết, em chỉ đến hiện trường một lần, lúc đó bọn họ đã mang vàng đi rồi." Lâm Linh biết Lộ Hàn Xuyên đang lo lắng điều gì.

Cô lại nói: "Vàng thật chắc chắn đang ở trong tay hắn, có thể vụ việc này là do công ty Lục Đỉnh làm. Nhưng em nghĩ, loại vàng cục này khá hiếm, nếu xuất khẩu giống như đồ thủ công mỹ nghệ, liệu độ khó có lớn hơn không?"

Lộ Hàn Xuyên gật đầu: "Ừm, cái này khó mà làm thành đồ thủ công được. Thực ra ngoài hải quan, những công ty này còn có những đường dây khác để vận chuyển đồ vật ra nước ngoài. Em cũng biết, biên giới nước ta rất dài, địa hình cũng phức tạp, muốn phòng ngừa hoàn toàn không dễ dàng."

Lâm Linh tỏ vẻ hiểu rõ, biết anh chưa nói hết, nên không xen vào.

Lộ Hàn Xuyên nói xong, lấy một quả chuối cho Lâm Linh, lại bóc một quả quýt, đều đặt trước mặt cô, mới nói: "Dĩ nhiên, khả năng xử lý đồ vật trực tiếp trong nước cũng không phải không có, đường xử lý hàng hóa của bọn họ không phải là duy nhất."

"Phía hải quan, tôi đã liên lạc rồi, nhưng gần đây công ty Lục Đỉnh không có hàng hóa nào qua lại hải quan, nên vụ việc này tạm thời chưa có tiến triển. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi, có tin tức sẽ báo cho em ngay."

Lâm Linh thích ăn quýt, liền cầm quả quýt đó lên, từng miếng từng miếng nhai chậm rãi, cảm nhận vị ngọt chua của nước quýt bùng nổ trong miệng.