Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 136




Lâm Linh không trả lời ngay, cô nhìn những người xung quanh, bình tĩnh nói: "Đàm đội, người đã bắt được rồi, tôi cũng có thể cung cấp đủ bằng chứng gây án. Các anh đưa người về, trực tiếp xử lý là được."

“Tuy nhiên, tôi nghĩ việc này chỉ dừng lại ở đây là chưa đủ.”

Trước đó cô ở chỗ này trợ giúp điều tra vụ án của nhà Trương Bưu, biểu hiện hợp tác rất tốt, cho nên Đàm đội nghĩ cô gái nhỏ này có tính cách khá ôn hòa. Nhưng lúc này những lời mà cô gái trước mặt nói khiến anh ta phải đánh giá lại tính cách và tầm quan trọng của Lâm Linh.

Anh ta do dự nói: "Tiểu Lâm, vậy cô nghĩ nên làm gì?"

Lâm Linh liếc nhìn La Chiêu, thấy anh ấy không có ý kiến gì, liền không chút do dự nói: "Những người này có thể phá hỏng phanh của xe của La đội, có thể mang theo vũ khí lái xe đuổi theo, đây là tính chất gì, tôi không nói, trong lòng Đàm đội cũng hiểu rõ."

"Loại vụ án này, anh cho rằng là lần đầu tiên vi phạm? Nhìn vào là biết, bọn họ chắc chắn không phải lần đầu tiên làm như vậy, có thể trên lưng những người này còn gánh nhiều vụ án khác nữa."

"Ý tôi rất đơn giản, đào sâu một chút, tôi muốn xem những người này đã làm những 'việc tốt' gì nữa."

Lâm Linh nói đến đây thì dừng lại, sau đó cô nhìn La Chiêu, muốn xem ý của anh ấy. Nếu anh ấy không có ý kiến gì, thì những lời tiếp theo sẽ do anh ấy nói.

La Chiêu ngay lập tức nhận ra ý của cô, anh ấy cũng cảm thấy Lâm Linh nói rất có lý, bọn người này không biết đã làm bao nhiêu việc xấu, nếu chỉ dùng vụ án trước mắt để kết tội bọn họ, thì quá tiện nghi cho bọn họ.

Đào sâu một số vụ án đằng sau những người này, xử án nhiều tội, có thể khiến bọn họ ngồi tù suốt đời.

Anh ấy cũng không nói thẳng, dùng ánh mắt chế giễu nhìn Đàm đội, nói: "Đàm đội, ý của anh thế nào?"

"Thực ra, tôi nghĩ Tiểu Lâm nói rất có lý, anh có thể cân nhắc."

"Bên này anh suy nghĩ trước đi, tôi phải nhanh chóng cho cảnh sát giao thông đến, kéo xe đi, làm giám định, xem xe hỏng như thế nào."

"Còn ngài Quách, eo ông ấy bị thương nặng như vậy, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện xem, phía tỉnh, tôi cũng phải tìm cách báo cáo."

Nói đến đây, anh ấy bất lực lắc đầu, trông có vẻ rất phiền muộn, có lẽ là khó báo cáo. Quách Bình An là nhân vật cấp cao của tỉnh, ông ấy xảy ra chuyện ở đây, La Chiêu cũng không tránh khỏi bị mắng.

La Chiêu nói như vậy, tuy không trực tiếp yêu cầu Đàm đội, nhưng lại khiến Đàm đội càng thêm khó xử. Anh ta biết rõ La Chiêu không thoải mái, có ý châm chọc anh ta, nhưng anh ta lại không thể phản bác. Thực ra anh ta cũng hiểu, nếu đổi lại là người của anh ta xảy ra chuyện ở địa phận của người khác, tâm trạng của anh ta cũng không tốt hơn là bao.

Anh ta suy nghĩ một chút, liền nói với La Chiêu: "Yêu cầu của Tiểu Lâm, tôi cho là hợp lý. Như vậy đi, chúng tôi sẽ về đội trước, các người cần hồ sơ vụ án và nhân chứng nào, tôi sẽ giúp các người tìm, nếu còn cần gì khác, tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp."

Hôm nay chuyện đã đến nước này, Đàm đội trong lòng hiểu rõ lắm. Nhưng "chữa lợn c.h.ế.t còn hơn không", thái độ tốt một chút, lại phối hợp một chút, mọi người vẫn có thể xử lý. Nếu anh ta cứng nhắc ở đây không chịu phối hợp, sau này La Chiêu phản ánh chuyện này lên thành phố Giang Ninh thậm chí là tỉnh Đông Xuyên, thì lúc đó không phải là chuyện của một đội trưởng cảnh sát hình sự nữa.

Từ một góc độ khác, anh ta cũng muốn đào sâu những việc làm của bọn tội phạm này, nhưng lực lượng kỹ thuật không đủ, dù anh ta muốn điều tra, cũng không nhất thiết có thể nắm được đủ bằng chứng.

Bây giờ Tiểu Lâm dưới quyền La Chiêu muốn điều tra, thì cứ để cô điều tra.

Đàm đội quyết định, bắt đầu xử lý tình hình hiện trường.

Một lúc sau, phía cảnh sát giao thông cũng đến, bọn họ kéo xe của La Chiêu đi, chiếc xe này tạm thời không thể chạy được nữa, cần đưa đến khoa giám định tai nạn, xác định nguyên nhân hỏng phanh, và đưa ra giấy chứng nhận.

Vì đ.â.m vào cây to, nên phía trước xe bị nát một mảnh lớn, đều cần sửa chữa. Về phần này, cần tìm công ty bảo hiểm định giá, sau đó La Chiêu có thể yêu cầu bồi thường thiệt hại về mặt dân sự từ đám gây chuyện kia. Nói cách khác, bọn họ ngoài việc phải chịu trách nhiệm hình sự, còn phải bồi thường thiệt hại kinh tế cho La Chiêu.

Tuy nhiên, quá trình này khá dài, phải chờ toàn bộ vụ án được xét xử, tiền bồi thường mới có thể được giải quyết.

Quan Bảo Lượng đích thân đưa Quách Bình An đến bệnh viện, Lâm Linh và Lộ Hàn Xuyên lên xe của La Chiêu.

Lộ Hàn Xuyên lái xe, La Chiêu và Lâm Linh ngồi phía sau, lên xe, La Chiêu lại quan sát Lâm Linh vài lần, cẩn thận hỏi: "Tiểu Lâm, em có bị thương không?"

Lâm Linh chỉ vào góc trái trên trán, nói: "Nơi này va vào ghế tựa, hơi sưng. Những chỗ khác thì ổn, Lộ đội phản ứng nhanh, nhét một cái đệm vào, nên em không va chạm nặng."

Lộ Hàn Xuyên không lên tiếng, lặng lẽ lái xe, anh vô cớ có một chút cảm giác, hình như gần đây cô gái nhỏ này khá xui xẻo...

Lộ Hàn Xuyên lắc đầu, quẳng đi suy nghĩ vô cớ này, tập trung lái xe. Xảy ra chuyện lớn như vậy, xe của La Chiêu hỏng, anh chắc chắn cũng không tiện một mình quay về Giang Ninh.

Vì vậy, anh quyết định ở lại trước, phòng khi có chuyện gì anh cũng có thể giúp đỡ một chút.

Lúc này, Lâm Linh hỏi về tiến độ vụ án nhà Trương Bưu, La Chiêu liền thành thật nói: "Tối qua tôi dẫn Quan Bảo Lượng đến nhà Cao Thành Công, ba mẹ anh ta vẫn ở đó. Anh ta cũng đã sống ở đó hai năm trước. Ngôi nhà của anh ta cũng là nhà ngói ba gian, nhưng được trang trí không đẹp bằng nhà Trương Bưu, sàn nhà lát gạch men, bếp có hai bồn rửa. Quan Bảo Lượng đã dùng luminol phun lên toàn bộ sàn bếp và bồn rửa."