Thời Khanh Lạc mặt lộ vẻ bất lực.
"Đây thật sự là con của con, hơn một năm kia con chính là ở cùng bọn họ."
"Nhưng ngày đó con trượt chân đột nhiên rơi xuống núi, sau đó đập trúng đầu, cũng không biết tại sao, liền quên mất kí ức hơn một năm kia."
"Thư kí của cha tới đón con, con cũng cùng trở về."
Nàng nói như vậy, nhưng mọi người vẫn rất khó tin.
Đúng lúc này, một đứa trẻ lớn hơn một chút khoe mẹ của mình với cặp song sinh.
Ở trong lòng cặp song sinh, mẹ của bọn nó cũng là tốt nhất.
Vì vậy không kiềm được cũng khoe.
"Mẹ tớ cũng rất lợi hại, mẹ biết trồng rất nhiều loại lương thực và dược liệu, còn biết trồng rất nhiều cây hoa xinh đẹp."
"Những thứ mẹ tớ biết còn rất nhiều, dáng vẻ còn rất xinh đẹp."
Đứa bé kia là con trai của một ngôi sao, vì vậy hỏi: "Mẹ cậu là ai? Mẹ tớ chính là ngôi sao."
Cặp song sinh nghe cậu ta hỏi như vậy, đột nhiên nhớ ra cha và bọn họ tham gia cái chương trình này, chính là để tìm mẹ.
Sau khi đi tới nơi này, phụ thân phải gọi là cha, mẫu thân phải gọi là mẹ.
Vì vậy thần giao cách cảm đồng loạt trả lời: "Mẹ của chúng tớ tên là Thời Khanh Lạc, mẹ là một nhà khoa học."
Chuyện này là cha nói cho bọn họ.
Nhắc tới chuyện này, hai đứa trẻ đều đỏ mắt: "Chúng tớ nhớ mẹ rồi!"
Đã rất lâu rồi bọn họ không có gặp mẹ, vẫn luôn tìm mẹ.
Nhưng cha nói, ở trong ống kính trực tiếp, không thể nói bậy bạ, chỉ có thể tiết lộ tên của mẹ và chuyện là nhà khoa học, những thứ khác đều không thể nói.
Bọn họ thật sự rất nhớ mẹ!
Ngốc Ngốc vốn canh giữ ở bên cạnh hai đứa trẻ, cũng không nhịn được kêu mấy tiếng, nó cũng rất nhớ mama!
Đứa trẻ kia nhìn thấy vành mắt của hai đứa trẻ đỏ lên, không kiềm được bước lên an ủi: "Đợi sau khi ghi hình xong, các cậu có thể gặp mẹ các cậu rồi."
Hai đứa trẻ vẫn bày ra một bộ dáng vẻ đáng thương vô cùng ủy khuất, trên bình luận đều kêu quá dễ thương, quá đáng yêu.
Còn có người thảo luận thân phận của mẹ hai đứa trẻ, không nghĩ tới lại là một nhà khoa học.
Sau đó liền có người nói: "Sẽ không phải là Thời Khanh Lạc mà tôi nghĩ tới đó chứ?"
"Tôi cũng muốn hỏi cái này, có phải là vị viện sĩ trẻ tuổi nhất viện nông khoa mới vừa nghiên cứu ra cây nông nghiệp có thành phần dinh dưỡng cao gần đây không?"
"Đột nhiên cảm thấy chúng ta tìm ra chân tướng rồi!"
"Vị viện sĩ kia hình như còn chưa có kết hôn?"
"Rất có thể là giấu cưới, dù sao thì kiểu chuyên gia đẳng cấp này có rất nhiều chuyện đều là giữ bí mật."
"Nếu như là thật, mẹ của hai đứa trẻ đáng yêu kia quả thật rất lợi hại."
Trên bình luận vẫn còn đang phân tích đủ loại, người của Nghiêm gia và Thời gia đều sợ ngây người.
Một lúc sau, cha Thời mới nhìn con gái bằng ánh mắt phức tạp: "Đây thật sự là con của con?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy, là thật!"
Vành mắt nàng đỏ lên nói: "Con cũng không nghĩ tới mình sẽ đột nhiên không nhớ ra bọn nó, để cho bọn nó vẫn luôn không có mẹ trong mấy năm này."
Tuổi của hai đứa trẻ mặc dù là 7 tuổi, nhưng ở trong phát sóng trực tiếp lại nói là 6 tuổi.
Chuyện này là lúc nàng ở Đại Lương đã thương lượng xong với tiểu tướng công.
Bây giờ nàng 27 tuổi, 20 tuổi mang thai 21 tuổi sinh con là vừa vặn.
Đặc biệt là lúc nàng 20 tuổi còn ra ngoài sống hơn một năm không có ở nhà, thời gian mới có thể phù hợp.
Chắc chắn là lúc tiểu tướng công nghĩ cách làm hộ khẩu cho hai đứa trẻ, căn cứ vào mà báo thiếu một tuổi.
Người của hai nhà: "..." Bọn họ thật sự bị dọa sợ rồi.
Ông cụ Nghiêm đột nhiên mở miệng nói: "Không sao, nếu bây giờ con đã nhớ ra rồi, hai đứa trẻ lại nhớ mẹ, con hay mau đón người về đi, bù đắp những ngày thiếu sót kia thật tốt."
Gần đây ông cùng cháu gái xem chương trình tạp kĩ này, cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy cặp song sinh liền vô cùng yêu thích.
Còn luôn cảm thấy đứa anh song sinh nhìn có chút quen thuộc, bây giờ mới phát hiện, đây không phải là giống như cháu ngoại sao.
Ông cụ Thời cũng lập tức nói: "Phải phải, mau đi đón đứa trẻ về nhà đi."
Ông còn tưởng là cháu gái có thể phải độc thân mãi rồi, còn cùng bạn già buồn phiền.
Ai mà ngờ cháu gái trực tiếp cho bọn họ một quả bom, chẳng những có một người chồng, còn có một cặp song sinh long phượng 6 tuổi.
Chuyện này cũng quá tốt rồi!
Gần đây bạn già thích xem chương trình tạp kĩ này, còn rất yêu thích cặp song sinh.
Ông bị kéo xuống xem chương trình tạp kĩ cùng nhau, nhìn thấy cặp song sinh cũng vô cùng yêu thích.
Thì ra là bởi vì đây là con của Thời gia bọn họ.
Mẹ Thời và cha Thời hoàn hồn từ trong sững sốt, tiếp đó lộ ra một ánh mắt ngạc nhiên, hai mắt nhìn nhau một cái: "Chúng ta có cháu ngoại trai và một cháu ngoại gái rồi?"
"Tôi sắp làm ông ngoại rồi."
"Tôi sắp làm bà ngoại rồi."
Cha Thời càng là không nhịn được lấy điện thoại ra: "Cha kêu thư kí đặt vé máy bay, hôm nay chúng ta sẽ đích thân qua đó, sau đó đón hai đứa trẻ trở lại."
Mẹ Thời cũng nói: "Phải phải, mau kêu thư kí đặt vé."
Thời Khanh Lạc: "..." Nàng cũng biết người trong nhà nhất định sẽ thích hai đứa trẻ, nhưng cũng đừng quên tiểu tướng công nhà nàng chứ!
Nàng bất đắc dĩ bổ sung một câu: "Còn có chồng của con nữa."
Vừa nói xong câu này, đám người cha Thời cũng lúng túng một chút, đột nhiên con gái chui ra một người chồng, còn là kiểu đã cùng người ta sinh ra hai đứa con, bọn họ bỗng chốc không biết phải nói gì cho tốt.
Nghiêm Cấm Cấm một bộ dáng vẻ khóc không ra nước mắt nhìn Thời Khanh Lạc: "Chị, thật không nghĩ tới chị lại lừa tình thần tượng của em."
Từ khi xem chương trình tạp kĩ này, cô ấy đã xem Lương Hàn Tranh là thần tượng.
Thật không nghĩ tới đi một vòng, thần tượng của cô ấy lại là chồng của chị cô ấy.
Vừa nói xong câu này, ánh mắt của mọi người nhìn Thời Khanh Lạc cũng mang theo một loại không biết làm sao.
Thật không muốn nói, hình như con của nhà bọn họ thật đúng là "lừa tình" người ta.
Sinh con ra ném một cái liền chạy mất, sau đó nhiều năm như vậy cũng không có trở về.
Lương Hàn Tranh kia có tám chín phần cho là Lạc Lạc không cần ba cha con bọn họ nữa...
Thời Khanh Lạc: "..." Nàng đột nhiên biến thành tra nữ rồi?
Chỉ là nếu dựa theo câu chuyện mà nàng bịa ra, bỏ lại chồng con hơn sáu năm, dừng như có chút cặn bã...
Tiếp đó nàng lắc đầu một cái, thiếu chút nữa bị em họ dẫn sai rồi: "Đó không phải là vì chị mất trí nhớ sao? Chuyện này làm sao có thể tính là lừa tình chứ."
Không, nàng mới không phải tra nữ.
Mặc dù Nghiêm Cấm Cấm cảm thấy chị họ nhà mình "lừa tình" thần tượng, chẳng qua là tất nhiên vẫn đứng về phía của chị họ.
Cô ấy lo lắng hỏi: "Chị, chị đột nhiên biến mất 6 năm, mới vừa rồi hai đứa trẻ đáng yêu không chỉ nói ra tên của chị, còn biết chị là nhà khoa học."
"Vậy chứng tỏ Lương Hàn Tranh vẫn luôn biết thân phận của chị, bây giờ chị bất thình lình quay lại nhận bọn họ, anh ấy có thể không đồng ý hay không?"
"Nếu không thì chúng ta đi cùng chị, sau đó giải thích rõ ràng cho thần tượng của em và hai đứa trẻ đáng yêu, nói trước kia chị mất trí nhớ, hơn nữa 6 năm nay, vẫn luôn độc thân."
Những người khác cũng rối rít nói: "Phải phải, nếu không thì chúng ta đi với con, giải thích với ba cha con bọn họ một chút."
Bằng không thì để cho ba cha con kia hiểu lầm Lạc Lạc của bọn họ là tra nữ thì không hay rồi.
Thời Khanh Lạc dở khóc dở cười: "Không cần đi hết, con tin là sau khi con giải thích với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ tha thứ."
Em họ của Thời Khanh Lạc không nhịn được nói: "Nhưng thời gian lâu như vậy anh ấy cũng chỉ một mình mang theo hai đứa con sống ở trong thôn, không có tới tìm chị, anh ấy thật sự sẽ tha thứ sao?"
Vừa nói như vậy, đôi cha con kia thật đáng thương, vẫn luôn ở trong một cái thôn nhỏ nương tựa lẫn nhau.
Thời Khanh Lạc không biết trí tưởng tượng của em họ, nàng kiên định gật đầu: "Nhất định, tình cảm của chúng ta rất tốt."
"Anh ấy không có đưa con đến tìm chị, đó là bởi vì chờ chị về đón bọn họ."
Người của hai nhà: "..."