Tiêu Hàn Tranh giúp những thôn dân xếp hàng xem xong bệnh, lúc này mới đưa hai đứa trẻ, ôm lấy mấy giỏ rau và thịt, trái cây nhận được quay về chỗ ở.
Ông cụ Nghiêm mở miệng nói: "Người trẻ tuổi này có chút đồ, tài nghệ Trung y rất cao!"
Nghiêm Cấm Cấm cười nói: "Chương trình tập trước kết thúc, thì có bác sĩ quốc gia xuất hiện khen ngợi tài nghệ Trung y của hắn rất cao."
"Con rất thích gia đình bọn họ, người cha rất có tài, đứa con thì thông linh lanh lợi lại đáng yêu hiểu chuyện."
Sau đó những tiểu bối khác cũng đang theo dõi chương trình, đều nhao nhao bày tỏ thích đôi cha con này.
"Đúng vậy, Lương Hàn Tranh dáng dấp vừa anh tuấn lại có tài, đôi song sinh cũng rất có tài."
"Quan trọng là không chỉ có tài, mà giá trị nhan sắc của một nhà ba người đều rất cao."
"Cũng không biết mẹ của cặp song sinh này là ai, có thể sinh ra hai đứa trẻ đáng yêu như vậy."
"Gía trị nhan sắc của Lương Hàn Tranh quá mức chịu đựng rồi, nếu như bước vào giới giải trí, cũng có thể đứng ở đỉnh cao rồi."
"Chương trình này đột nhiên bùng nổ, chính là vì một nhà ba người này."
"Một nhà ba người này đối với chúng ta mà nói chính là sát thương của giá trị nhan sắc và tài hoa quá cao, rất khó để không thích bọn họ."
"Nếu như bọn họ bước vào giới giải trí, tôi nhất định sẽ trèo tường."
"Tôi đã sớm trèo tường trở thành fan rồi, đặc biệt là hai đứa trẻ, mỗi lần phát trực tiếp đều đáng yêu tới mức xuyên vào tim tôi."
"Tiếc là Lương Hàn Tranh đã có vợ, chúng ta cũng không có cơ hội."
"Lương Hàn Tranh không chỉ biết xem bệnh, viết chữ cũng rất đẹp, tập trước hắn biểu diễn tài nghệ đã viết từng tấm thảo thư, làm cho một người đàn ông như ta cũng không nhịn được hâm mộ hắn."
"Không chỉ bọn họ lợi hại, thú cưng ngỗng mà bọn họ nuôi cũng giống như là thành tinh vậy, lại có thể nghe hiểu lời của con người, còn biết chơi cùng trẻ con."
"Đúng đúng, Ngốc Ngốc cũng rất đáng yêu, tôi cũng bị con ngỗng lớn nhốt thành người hâm một rồi."
"Nhìn Ngốc Ngốc thông minh như vậy, làm cho tôi cũng muốn nuôi một con ngỗng lớn làm thú cưng."
Nghe thấy lời của mấy người em họ, trong lòng Thời Khanh Lạc cảm thấy kiêu hãnh, trong đầu nghĩ cũng đến lúc đi nhận người thân rồi.
Nàng cầm điện thoại tìm hiểu về chương trình này một chút, còn có tình hình của tiểu tướng công và hai đứa nhỏ.
Thì ra tổ tiết mục mới vừa đến cái thôn xa xôi đó ghi hình chương trình, ai ngờ nhóm của người đi đường đã được xác định từ ban đầu, có một đứa trẻ đột nhiên lên cơn sốt không có cách nào tham gia nữa.
Nhưng đã đến nơi ghi hình phát trực tiếp, đạo diễn không có cách nào khác liền tìm kiếm trong thôn.
Đúng lúc gặp phải một người cha có giá trị nhan sắc vô cùng cao, dẫn theo một cặp song sinh, đang đi đến thị trấn giúp người dân xem bệnh.
Vì vậy đạo diễn chủ động đi mời, thay thế nhóm người đi đường ban đầu.
Cũng bởi vì có cha con ba người gia nhập, cho nên dù mới là tập phát sóng thứ ba, chương trình tạp kĩ này bỗng chốc liền hot rồi.
Tư liệu về tiểu tướng công và hai con rất đơn giản, Lương Hàn Tranh là cô nhi, từ nhỏ đã được một vị lão đạo trưởng ở giữa sườn núi trong thôn nhặt về nuôi lớn, chỉ là trước đây vẫn luôn không có xuống núi.
Gần đây lão đạo trưởng qua đời, Lương Hàn Tranh mới đưa hai đứa trẻ xuống núi.
Mà mẹ của hai đứa trẻ vẫn là một câu đố.
Chương trình tạp kĩ này là tiết mục cha dẫn theo con đi làm ruộng, cho nên những người mẹ đều không có xuất hiện.
Vì vậy trên mạng có đủ loại suy đoán về mẹ của hai đứa bé là có dáng vẻ như thế nào.
Sau khi đọc xong tin tức, Thời Khanh Lạc biết tiểu tướng công đột nhiên mang theo hai đứa con dùng thân phận người đi đường tham gia phát sóng trực tiếp, vậy nhất định là vì chương trình trực tiếp có thể nâng cao danh tiếng, cũng để cho nàng nhìn thấy.
Thời Khanh Lạc lại tìm chỗ ở của bọn họ, trong lòng khiếp sợ không thôi, bởi vì nơi này nàng đã từng đi qua, còn ở trong ngọn núi lớn gần đó đợi hơn một năm.
Ban đầu là do phát hiện mấy loại thực vật sắp tuyệt chủng trong ngọn núi lớn này, vì vậy nàng vẫn luôn ở lại.
Người nhà cũng biết chuyện này.
Đây quả thực là thời cơ đưa tới cửa cho nàng đoàn tụ với tiểu tướng công và con.
Vì vậy, đã đến lúc diễn trò.
Thời Khanh Lạc nhìn chằm chằm vào hình ảnh phát sóng trực tiếp, đột nhiên ôm đầu kêu rên một tiếng.
Các trưởng bối ngồi cùng bàn rất nhanh liền phát hiện ra sự khác thường của nàng: "Lạc Lạc, con sao vậy?"
"Lạc Lạc, có phải có chỗ nào khó chịu hay không?"
"Có phải lại kiệt sức mà thành không?"
"Có cần đi đến bệnh viện không?"
Thời Khanh Lạc ôm đầu ngồi xuống, một bộ dáng vẻ đau khổ giãy giụa.
Mọi người đều rối rít xông tới quan tâm, vào lúc cha Thời đứng dậy chuẩn bị ôm lấy Thời Khanh Lạc đi bệnh viện, nàng đột nhiên lộ ra một bộ dáng vẻ như là mất sức mềm nhũn ngã xuống đất.
Người một nhà đều bị dọa sợ, lo lắng không thôi hỏi: "Lạc Lạc, con thế nào? Đừng dọa chúng ta!"
Thời Khanh Lạc nói xin lỗi trong lòng, nếu như không diễn như vậy, nàng thật sự không có cách chu toàn.
Nàng lắc đầu một cái, sau đó vành mắt lập tức đỏ lên: "Con không sao."
"Con chợt nhớ ra, đoạn kí ức bị mất trong hơn một năm ra ngoài vào năm 20 tuổi."
Nàng vẫn luôn học vượt cấp, cho nên lúc hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học.
Lại bị cha mẹ khuyên nhủ vào công ty, trong lúc vô tình nàng đúng lúc nhìn thấy một người bạn học đăng hình ngôi nhà của bọn họ ở trong núi lớn, thấy được mấy cây thực vật thú vị.
Vì vậy liền đeo túi chạy đến ngọn núi kia ở hơn một năm, cách một hai tháng mới liên lạc với người thân một lần, nghiên cứu xong thực vậy bên kia mới chuẩn bị về nhà.
Ngày cuối cùng lúc xuống núi đột nhiên trời đổ mưa, nàng không cẩn thận trượt chân rơi xuống chân núi, sau đó được các thôn dân đưa đến bệnh viện.
Người nhà cũng lập tức biết chuyện này, cha phái thư kí đến đón nàng về.
Sau đó cha mẹ liên tục hỏi nàng chạy đến bên kia làm gì, còn ở lâu như vậy.
Khi đó nàng cảm thấy bọn họ liên tục truy hỏi có chút bực bội, cũng không biết như thế nào, liền nói đột nhiên bởi vì té xuống núi mà đã quên mất chuyện xảy ra trong một năm kia.
Cha mẹ bán tính bán nghi, còn để nàng đến bệnh viện kiểm tra thật tốt.
Bởi vì nàng vẫn yên ổn mà quay về, cho nên cũng không có tiếp tục truy hỏi nữa.
Thật không nghĩ tới lúc ấy nàng nhất thời nóng đầu hồ đồ nói mất trí nhớ, bây giờ lại có thể dùng tới.
Xem ra trong hồ đồ cũng là đã được quyết định trước.
Nàng có chút nghi ngờ, có phải đúng là sư phụ lão thần tiền phù hộ không, dù sao thì ở cổ đại nàng cũng giúp ông tích góp được rất nhiều hương khói...
Lời của Thời Khanh Lạc, khiến cho người trong nhà đều bối rối.
Lúc này mọi người mới nhớ tới, lúc Thời Khanh Lạc tốt nghiệp đại học đã chạy ra ngoài hơn một năm, sau đó bị thương quay về, nhưng lại vô duyên vô cớ mất đi kí ức hơn một năm kia.
Bởi vì nàng vẫn tốt, người trong nhà cũng không có để trong lòng.
Chỉ là tại sao bây giờ lại đột nhiên nhớ ra?
Cha Thời quan tâm hỏi: "Con nhớ ra chuyện quan trọng gì sao?"
Nếu không thì con gái sẽ không có phản ứng như vậy.
Ông vừa hỏi, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc rất thản nhiên giơ tay chỉ vào hình ảnh phát trực tiếp vẫn còn để đó, lúc này đúng lúc là ống kính của ba người tiểu tướng công.
"Con nhớ ra, anh ấy là chồng của con, cặp song sinh này là con của con."
Người của Nghiêm gia và Thời gia: "..." Đứa nhỏ này có phải là đầu óc đột nhiên bị hỏng rồi hay không?
Cha Thời hoài nghi trí nhớ của con gái xảy ra vấn đề.
Ông ngượng ngùng nói: "Lạc Lạc, có phải con nhớ sai rồi hay không? Con vẫn còn độc thân."
Trước đó bọn họ cũng sắp buồn khóc vì chuyện hôn sự của con gái, nhưng con gái chính là không tìm bạn trai, làm sao có thể đột nhiên chui ra một người chồng và hai đứa con.
Mẹ Thời cũng kéo Thời Khanh Lạc ngồi lên ghế, trấn an nói: "Đúng vậy, Lạc Lạc con còn chưa kết hôn, làm sao có chồng và con chứ."
"Nếu như con muốn tìm chồng, mấy ngày nữa mẹ sẽ giúp con sắp xếp coi mắt, sau này chúng ta cũng sinh hai tiểu bảo bối đáng yêu như vậy."
Những người khác cũng rối rít mở miệng an ủi, không một người nào tin.
Thời Khanh Lạc: "..." Lúc nói dối thì người nhà tin, nói thật thì lại không tin, thật khó cho nàng mà!