Xem xong, hắn nói với Thời Khanh Lạc: “Trước kia, phụ thân cặn bã và Cát Xuân Như yêu nhau bao nhiêu thì bây giờ có bấy nhiêu chán ghét, đúng là nực cười.”
Thời Khanh Lạc nép người trong vòng tay hắn, xem xong thì nói: “Chậc chậc, miệng lưỡi của phụ thân cặn bã cũng rất độc ác.”
Phụ thân cặn bã thật sự không phải một tên cặn bã bình thường, trước kia còn coi Cát Xuân Như như tiểu kiều thê, tâm can bảo bối mà yêu thương, giờ vừa mở miệng là phun ra lời lẽ tàn độc.
“Cát Xuân Di thật sự muốn tới Bắc Thành đoàn tụ Cát Xuân Như.”
“Nhị hoàng tử đã nói với nàng ta rồi sao?” Nếu không, làm sao hắn ta có thể viết một bức thư cho Cát Xuân Như.
Ban ngày khi Tiêu Hàn Tranh đang làm việc, đúng lúc nhận được tin tức từ kinh thành.
“Vẫn chưa nói cho Cát Xuân Di biết cha đứa bé kia là một mã phu.”
“Chỉ nói một thời gian nữa Cát Xuân Di sẽ đưa con đến Bắc Thành, có thể viết thư báo trước cho Cát Xuân Như biết.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Nhị hoàng tử lại tốt như vậy sao?”
Tiêu Hàn Tranh nói: “Tất nhiên hắn ta sẽ không tốt như vậy, chắc hẳn hắn ta cũng có ý định giống phụ thân cặn bã, cho tỷ muội bọn họ đấu với nhau.”
“Nhị hoàng tử đã biết Cát Xuân Như bị phụ thân cặn bã hưu, đuổi ra khỏi phủ. Còn phải nuôi thêm Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị, đến lúc đó lại thêm một Cát Xuân Nghĩa và tên mã phu, có thể mỗi ngày đều sẽ diễn một tuồng hay đấy.”
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Chiêu này của Nhị hoàng tử cũng độc lắm, Cát Xuân Di chọc giận hắn ta thế nào vậy?”
Làm hắn ta chán ghét đến mức này.
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Ngoài việc hạ độc Nhị hoàng tử phi, muốn thay thế vị trí của người ta. Còn tự cho mình thông minh, lạc mềm buộc chặt, coi Nhị hoàng tử như tên ngốc mà đùa bỡn trong tay.”
“Nhị hoàng tử là người tâm cao khí ngạo, được người người vây quanh, sao có thể chịu được sự sỉ nhục này.”
Nếu không, hắn ta cũng sẽ không tự cắm sừng mình.
Thời Khanh Lạc cũng không đồng cảm với Cát Xuân Di, đó là người có lòng dạ rắn rết.
Tỷ tỷ Cát Xuân Như thì cướp phu quân của người ta, hãm hại chính thê để thượng vị.
Còn muội muội Cát Xuân Di lại hạ độc mãn tính với chính thê, còn muốn chờ người ta c.h.ế.t đi, phó thác con cái và đem vị trí chính thê dâng hai tay cho nàng ta.
Xét về độ độc ác, Cát Xuân Di càng kinh tởm hơn.
Nếu Nhị hoàng tử phi thật sự bị độc chết, phó thác các con cho Cát Xuân Di nuôi dạy, tám chín phần mười sẽ bị nuôi thành phế vật, có khi còn c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
May mà tiểu tướng công đã thiết kế để Nhị hoàng tử biết chuyện Cát Xuân Di hạ độc, mấy sinh mạng vô tội mới không phải chết.
Thời Khanh Lạc hỏi: “Chàng nói xem, Nhị hoàng tử giữ lại tên mã phu đó, có phải muốn một lần tống hết cả ba người về Bắc Thành không?”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Cũng có thể lắm nhưng sau khi sự chán ghét của Nhị hoàng tử đối với tỷ muội Cát Xuân Như kết thúc, tên mã phu đó hẳn sẽ gặp tai nạn bất ngờ.”
Thời Khanh Lạc nhíu mày: “Nhị hoàng tử muốn lấy mạng của tên mã phu đó sao?”
Tiêu Hàn Tranh biết tiểu thê tử thiện lương, không hy vọng người vô tội phải mất mạng.
Hắn cọ vào đầu nàng: “Mã phu đó chưa chắc đã vô tội. Trước đó, thê tử của tên đó sinh liền một mạch ba đứa con gái, bị tên đó và mẫu thân tra tấn mỗi ngày.”
“Tên đó còn thích đến sòng bạc, cho nên lần lượt bán cả ba người con gái đến thanh lâu.”
“Trong đó, có một người con gái may mắn tìm được người chuộc thân, có thể lấy phu quân, sống cuộc đời mới, sau khi tên đó biết liền theo dõi.”
“Mỗi ngày đều đến nhà nam nhân kia làm ầm ĩ, cuối cùng gia đình của nam nhân kia bị quậy đến nổi không có một ngày yên bình, liền đuổi người con gái kia đi.”
“Vậy mà tên đó lại bán con gái một lần nữa, lần này trực tiếp bán cho một tên góa vợ, có tính vũ phu.”
“Con gái tên đó không chịu nổi sự hành hạ nên đã tự vẫn.”
“Nhị hoàng tử hẳn là cũng phát hiện những chuyện này, cho nên mới lựa chọn tên đó để vũ nhục Cát Xuân Di.”
Trước đó, hắn nghi ngờ Nhị hoàng tử tự cắm sừng bản thân, nên liền cho người điều tra tên mã phu ở kinh thành.
Quả nhiên, không tra thì thôi, đã tra là phát hiện vấn đề lớn.
Hơn nữa hắn còn điều tra được, có một lần say rượu tên mã phu đã nói, từng ngủ chung với nữ nhân của hoàng tử nhưng có điều không ai tin.
Từ những manh mối mày mà kết luận, suy đoán của mình là chính xác.
Thời Khanh Lạc vốn còn định suy nghĩ xem liệu có nên để tiểu tướng công cứu tên mã phu, sau khi nghe xong thì cau mày: “Người này và Cát Xuân Di thật xứng đôi, đều độc ác như nhau.”
Người như vậy, xứng đáng bị Nhị hoàng tử lấy mạng.
“Nhân phẩm của tên mã phu đó tồi tệ thật, chờ đến khi hắn ta theo Cát Xuân Di tới Bắc Thành, Cát gia chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.”
Tỷ muội Cát gia là hoa ăn thịt người, Ngưu thị cũng đã từng bán con gái, sự độc ác xấu xa không hề thay đổi. Tính ham mê cờ b.ạ.c của Cát Xuân Nghĩa đã ăn sâu vào máu, không còn cách cứu chữa. Giờ lại thêm một tên mã phu, uống rượu xong là thích đánh người.
Một đám người xấu xa và vô liêm sỉ tụ tập với nhau, vậy chẳng phải mỗi ngày đều sẽ diễn ra một vở kịch lớn sao.
“Chúng ta đến Bắc Thành, đúng lúc có thể xem được vở kịch lớn của Cát gia.”
Người xưa nói rất đúng, ác giả ác bao. Nàng cũng muốn xem liệu Cát Xuân Như có tiếp tục ân cần, chu đáo với đệ muội khi gặp phải tình huống như vậy hay không.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Ừm, đúng lúc chúng ta có thể xem kịch vui.”
Kiếp trước, Cát Xuân Như cho người hãm hại, khiến hắn ngã xuống núi hôn mê bất tỉnh. Để Hạnh Hồng xúi giục người của nhà cũ Tiêu gia, bắt muội muội hắn đưa đến Ngô gia bồi táng. Hại đệ đệ hắn c.h.ế.t đuối trên sông. Lập kế họach để mẫu thân hắn lên núi rồi bị dã thú cắn chết.
Đời trước Cát Xuân Như làm hắn tan cửa nát nhà, đời này hắn sẽ không để nàng ta có được kết quả tốt.
Ba tỷ đệ rơi vào hoàn cảnh này, ngoài việc bản thân độc ác xấu xa, còn là tự làm tự chịu. Đương nhiên, không thể thiếu sự giúp đỡ thêm dầu vào lửa của hắn.
Nhìn thấy ánh mắt tiểu tướng công thể hiện sự thù địch, giống như lúc hắn vừa mới tỉnh dậy, Thời Khanh Lạc chủ động ôm lấy hắn.
“Mọi thứ đã qua, những kẻ đã làm điều ác cuối cùng sẽ phải chịu quả báo.”
Được tiểu thê tử ôm ấp và an ủi thế này, sự thù địch trong mắt Tiêu Hàn Tranh mờ đi từng chút một.
Hắn vươn tay ôm nàng thật chặt: “Ừm, đều đã qua.”
Vì có sự xuất hiện của tiểu thê tử mà mọi thứ đã thay đổi, thật tốt!