Có một thời gian, nàng đã từng đam mê tàu chiến và vũ khí, nên đã xem một số bản vẽ kết cấu của tàu chiến.
Bằng trí nhớ của mình nàng đã vẽ ra mấy bức nhưng có nhiều thứ đều là của thời hiện đại, cho nên nàng chỉ vẽ những thứ mà thời bây giờ làm được, còn lại thì để Lương Hữu Tiêu và hoàng đế tự bổ sung thêm.
Trí tuệ của người xưa rất cao, những thợ thủ công giỏi nhất định có thể bổ sung và hoàn thiện, thậm chí là còn tốt hơn.
Nàng đã tính đến việc hoàng đế sẽ thấy hứng thú với chuyện này, chỉ cần hợp tác với hoàng đế, sẽ có thể thỏa mãn tham vọng và mục tiêu của Lương Hữu Tiêu.
Đồng thời cũng hy vọng, có thể thay đổi tiến trình lịch sử ở đây, hy vọng sẽ không tái diễn kịch bản cuối thời nhà Thanh, bị người nước ngoài dùng s.ú.n.g ống xâm lược.
Sau đó là đêm giao thừa.
Nghệ vương không trở về kinh thành, ăn vạ ở huyện Hà Dương, ăn cơm và đón năm mới với cả nhà Tiêu Hàn Tranh.
Sau năm mới không lâu, tri phủ của Bắc Thành bị điều đi, Tiêu Hàn Tranh cũng được bổ nhiệm làm tri phủ mới của Bắc Thành.
Tin tức này khiến các thế gia quyền quý ở Bắc Thành chấn động, dù sao thì Tiêu Hàn Tranh mới tới Bắc Cương không bao lâu, vậy mà đã leo lên được vị trí này.
Mặc dù lập được nhiều chính tích ở huyện Hà Dương nhưng vẫn có người cảm thấy không phục.
Tiêu Nguyên Thạch cũng nhận được tin tức, sau đó trầm mặc đi vào thư phòng, ngồi thất thần.
Hiển nhiên ông ta không ngờ, con trai cả có thể leo nhanh như vậy, trong lòng có chút chua xót.
Sau đó đôi mắt híp lại.
Những tri phủ khác được điều tới Bắc Thành đều bị kẹp ở giữa, hoặc là không dám làm gì, hoặc là bị Cẩm vương áp chế gắt gao, đến nỗi không thể trở mình.
Thật ra ông ta cũng muốn xem thử, Tiêu Hàn Tranh làm sao để tồn tại hay làm thế nào tạo ra bước đột phá ở Bắc Thành.
Nhưng nghĩ đến việc Tiêu Hàn Tranh sẽ tới Bắc Thành nhậm chức, Khổng thị chắc chắn cũng sẽ đi cùng, không thể không cảm thấy vui mừng.
Trước kia, mỗi lần làm xong công vụ muốn đến huyện Hà Dương, lại bị việc mới làm vướng bận.
Một lần hai lần còn bình thường nhưng liên tiếp xảy ra việc như vậy, dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết là có vấn đề. Quả nhiên, điều tra ra tên Nghệ vương khốn nạn đang giở trò.
Nhưng ông ta thật sự không thể bỏ bê công vụ chạy tới huyện Hà Dương, chỉ có thể cay cú mà đi làm việc.
Lần này Khổng thị tới Bắc Thành, ông ta càng có nhiều cơ hội tiếp cận để làm lành.
Ông ta muốn giành lại Khổng thị từ trong tay của tên Nghệ vương khốn nạn kia.
Đang nghĩ ngợi thì người hầu cận tới bẩm báo, Cát Xuân Như ở cửa muốn gặp ông ta, nói là có chuyện quan trọng.
Đã một thời gian Tiêu Nguyên Thạch không gặp Cát Xuân Như.
Nhưng mà, ông ta vẫn nắm rõ tình hình gần đây của Cát Xuân Như rõ như lòng bàn tay, dù sao thì ông ta cũng đã cho người theo dõi sát sao.
Bây giờ, số tiền trong tay Cát Xuân Như đã bị Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị dụ dỗ, sài đến sắp cạn túi.
Thậm chí Ngưu thị còn xúi giục Cát Xuân Nghĩa, lén bán đi một nha hoàn của nàng ta, cả hai cầm tiền đến sòng bạc rồi thua hết.
Quay về lại lừa Cát Xuân Như, nói nha hoàn kia đã bỏ trốn, vậy mà nữ nhân ngu ngốc này cũng tin.
Bây giờ trong căn viện mà Cát Xuân Nghĩa mua, chỉ còn lại duy nhất một nha hoàn hầu hạ.
Thái đội của Ngưu thị đối với Cát Xuân Như cũng tệ hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, thỉnh thoảng còn nhăn mày nhăn mặt với nàng ta.
Cát Xuân Nghĩa cũng ngày càng tỏ ra nóng nảy với Cát Xuân Như vì nàng ta không cho hắn ta đến sòng bạc, đối với người tỷ tỷ là Cát Xuân Như càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Cửa hàng mà Cát Xuân Nghĩa quản lý cũng phải đóng cửa vì làm ăn thua lỗ, Cát Xuân Như túng thiếu nên đã trực tiếp bán cửa hàng.
Chờ Cát Xuân Như tiêu hết tiền mà nàng ta mang theo, chỉ còn lại một cửa hàng và một đứa nha hoàn cũng bị Cát Xuân Nghĩa bán luôn. Để ông ta xem, đến lúc đó Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị sẽ đối đãi với nàng ta thế nào.
Thế là sai hầu cận đưa nàng ta đến chính sảnh.
Ông ta đã trúng bẫy một lần trong thư phòng, sẽ không để bất cứ ai vào đó nữa.
Tiêu Nguyên Thạch chậm rãi đến chính sảnh, nhìn thấy Cát Xuân Như ăn mặc mộc mạc đang đứng đó.
Trông nàng ta còn tiều tụy hơn cả lúc rời khỏi phủ đô đốc, dường như già thêm mấy tuổi.
Không có quần áo gấm vóc và trang sức quý giá, nhìn Cát Xuân Như chẳng qua cũng chỉ giống một phụ nhân thanh tú bình thường.
Ông ta còn phát hiện, Khổng thị lớn hơn Cát Xuân Như mười mấy tuổi nhưng giờ nhìn lại nàng ta còn không trẻ trung, xinh đẹp bằng Khổng thị.
Tuy bây giờ Khổng thị không còn là tiểu cô nương nhưng dung mạo lại rất xuất sắc, lại có thêm một nét quyến rũ, càng ngày càng trẻ trung và hấp dẫn.
Đột nhiên ông ta có cảm giác, không biết có phải lúc đầu hai mắt của mình bị đui không. Nếu không sao có thể coi trọng loại tầm thường, xoàng xỉnh như Cát Xuân Như?
Ông ta bước vào trong rồi ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Cát Xuân Như hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì? Nói thẳng đi.”
Cát Xuân Như nhìn thấy Tiêu Nguyên Thạch vẫn hăng hái rạng rỡ như ngày nào, càng thêm oán hận ông ta.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, mang theo vài phần vênh váo, đắc ý: “Một thời gian nữa, muội ta sẽ dẫn theo con trai đến Bắc Thành thăm ta.”
“Cho nên, ta muốn đưa đệ đệ về đây ở một thời gian.”
Nàng ta nhận được thư của muội muội, nói đã sinh cho Nhị hoàng tử một đứa con trai.
Vì quá nhớ nàng ta và Cát Xuân Nghĩa, nên sẽ chuẩn bị đưa con trai về Bắc Thành sống một thời gian.
Điều này khiến Cát Xuân Như rất vui, nàng ta cũng rất nhớ muội muội.
Chỉ là viện nàng ta đang ở tương đối nhỏ, lại chỉ còn mỗi một nha hoàn. Hơn nữa tiền bạc cũng tương đối eo hẹp, nếu muội muội đến chỉ e sẽ không thể chăm sóc chu đáo.
Nàng ta cũng sợ làm mất mặt muội muội, dù sao cũng đã sinh con cho Nhị hoàng tử, muội muội ở phủ của Nhị hoàng tử nhất định sẽ như nước lên thì thuyền lên.
Nên việc này mới khiến nàng ta thấy khó xử.
Cũng may Ngưu thị nảy ra một sáng kiến, nói tạm thời có thể dọn về phủ đô đốc ở, như vậy sẽ không bị mất mặt.
Hơn nữa, nàng vẫn chưa báo cho muội muội biết chuyện mình bị Tiêu Nguyên Thạch hưu, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Vẫn luôn cảm thấy rất xấu hổ, lại sợ ảnh hưởng đến địa của muội muội trong lòng Nhị hoàng tử.