Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 678




Hơn nữa sau khi phóng hỏa, mặc kệ có c.h.ế.t người không, chỉ cần điều tra là hắn ta làm, đoán chứng người của huyện Hà Dương đều muốn ăn sống hắn ta, sau này đi đến chỗ nào cũng có đãi ngộ giống như Lương Minh Mẫn.

Hắn ta điên mới đi làm chuyện như vậy.

Vì thế hắn ta lập tức từ chối: "Mẫu phi, lúc ta đến, phụ vương đã nhấn mạnh, muốn cho ta giao hảo tốt với phu thê Tiêu Hàn Tranh, cho nênphân phó này của người, ta không dám làm."

Nguyễn Tùng Linh lại phát giận: "Vô liêm sỉ, bổn cung để cho ngươi đi làm, thì ngươi phải đi làm, ở chỗ Vương gia bổn cung tự chịu trách nhiệm."

Trong lòng Lương Minh Vũ cười lạnh, nếu là trước kia tất nhiên hắn ta sẽ tin tưởng Vương phi có thể giải quyết, nhưng bây giờ biết được phụ vương sẽ không sủng ái Vương phi nữa.

Vì vậy quả quyết lắc đầu: ""Mẫu phi thứ cho ta không thể vi phạm ý của phụ vương."

"Nếu không người viết một bức thư gửi về cho phụ vương, nếu như phụ vương đồng ý, ta lập tức đi làm."

Nguyễn Tùng Linh thấy bộ dạng kia Lương Minh Vũ, đôi mắt ngày càng lạnh lẽo.

"Được, rất tốt."

"Xem ra trước kia ở trước mặt bổn cung giả bộ làm chó quá tốt, bây giờ cho ngươi chút màu sắc, ngươi đã muốn mở xưởng nhuộm rồi."

Ả lạnh lùng nói: "Bổn cung sẽ viết thư cho Vương gia, chức vị thế tử này của ngươi cũng đừng hòng ngồi nữa."

Ả tin tưởng lấy sức ảnh hưởng của mình, để cho Cẩm vương phế chức thế tử của Lương Minh Vũ, khẳng định không thành vấn đề.

Sắc mặt Lương Minh Vũ cũng rất khó nhìn.

Trước kia hắn ta tương đối tôn kính và sợ hãi đích mẫu này, nhưng thật không ngờ trong lòng đối phương, hắn ta chỉ là một con chó.

Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn: "Vậy mẫu phi cứ viết đi, ta còn có việc đi trước."

Không đợi Nguyễn Tùng Linh nói gì thêm, Lương Minh Vũ nói xong thì xoay người nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Tùng Linh tức giận vô cùng, đập phá đồ trong phòng một trận.

Nếu không phải thân vệ đều bị Tiêu Hàn Tranh bắt hết, thì ả thật sự muốn dạy dỗ cho Lương Minh Vũ một trận.

Lúc này ả ta vô cùng khó chịu, đi đến phòng con gái.

Lương Minh Mẫn thấy vậy chủ động đi đến kéo tay ả: "Mẫu phi, có phải Lương Minh Vũ chọc giận người không?"

Nguyễn Tùng Linh gật đầu: "Đúng, nó ngày càng không xem đích mẫu là ta ra gì."

"Chức vị thế tử kia, nó cũng đừng mong làm nữa."

Nghe mẫu phi nói như vậy, Lương Minh Mẫn lập tức đong đưa tay ả: "Đúng vậy, Lương Minh Vũ làm thế tử, sau này nếu thừa kế ngôi vua, chỗ nào cho mẹ con chúng ta sống ngày lành chứ."

"Mẫu phi, người để cho phụ vương lập ta làm thế nữ đi."

Đến lúc đó nàng ta là người thừa kế vương phủ nắm giữ quyền hành, xem ai còn dám chống lại nàng ta.

Nguyễn Tùng Linh gật đầu: "Được, ta trở về sẽ nói với phụ vương con."

Ả suy nghĩ một chút lại đề nghị: "Đi ra ngoài lâu như vậy, nếu không chúng ta về Bắc Thành trước?"

Ở chỗ này quá bực bội.

Thật ra Lương Minh Mẫn cũng không thích ở chỗ này, nhưng lại lắc đầu nói: "Không, con còn chưa muốn trở về, con phải đợi Thời Khanh Lạc thu thập nàng ta."

Trong mắt nàng ta đều là sự điên cuồng tàn nhẫn: "Còn phải chờ phụ vương phái người tới, con muốn đích thân dẫn người đi g.i.ế.c hết cả huyện thành này."

Cho tới bây giờ nàng ta chưa từng chịu khổ như vậy, nàng ta nhịn không được.

Hơn nữa Trác Chính còn muốn ở lại một đoạn thời gian, cho nên nàng ta cũng muốn ở lại tiếp xúc nhiều với hắn ta một chút.

Nguyễn Tùng Linh suy nghĩ một chút: "Được rồi, vậy chờ Phụ vương của con phái người đến, chúng ta trả thù xong thì trở về."

Ả cũng không nuốt trôi được cục tức này.



Lương Minh Vũ không theo lời ả đi đốt nhà, ả cũng không có cách nào.

Chỉ chờ người Cẩm vương phái tới, ả lại để cho những người đó đi thiêu.

Vì vậy hai mẹ con tiếp tục ở lại.

Nguyễn Tùng Linh ra ngoài một lần, nhưng đều bị bá tánh ở đây đối xử lạnh lùng, không bán đồ cho ả, giận đến mức ả không muốn ra ngoài nữa.

Nếu không tự tay thu thập mẹ con Tiêu Hàn Tranh, ả cũng không cam tâm trở về Bắc Thành.

Lương Minh Mẫn thì mỗi ngày đều đi tìm Trác Chính.

Hơn nữa ánh mắt nhìn Trác Chính ngày càng lộ liễu, thậm chí còn cố ý câu dẫn mấy lần.


Ví dụ như vô tình làm đổ ly trà, làm cho quần áo trước n.g.ự.c bị thấm ướt.

Lại ví dụ như đi trên đường, vô tình té ngã vào lòng Trác Chính.

Lúc đầu Trác Chính không nghĩ nhiều, nhưng dần dần phát hiện chỗ không đúng.

Ngày hôm qua bởi vì mất ngủ, cho nên buổi sáng hôm nay hắn ta không muốn thức dậy.

Bên ngoài đã sáng choang, cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Trác Chính có chút bực bội đi đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Lương Minh Mẫn đứng ở cửa, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn ta.

Trác Chính ngẩn ra, cúi đầu phát hiện còn mặc đồ lót lúc ngủ, vạt áo còn mở rộng.

Hắn ta lập tức kéo lại: "Quận chúa, ta còn chưa thức dậy, nếu không ngươi xuống lầu chờ ta đi?"

Ai biết chẳng những Lương Minh Mẫn không rời đi, trái lại còn đẩy hắn ta vào, xoay người đóng cửa lại.

Lương Minh Mẫn phát hiện lúc này Trác Chính đúng là tuấn tú động lòng người.

Nàng ta đã rời Bắc Thành một đoạn thời gian, gần đây không có trai lơ phục vụ, làm cho nàng ta có chút không quen.

Lúc này cũng có mấy phần lửa nóng.

Nàng ta vén tóc nói: "Trác Chính, chàng cảm thấy ta có đẹp hay không?"

Trác Chính nhìn động tác của nàng ta, có chút buồn nôn.

Sáng sớm làm ra bộ dạng dâm đãng như vậy làm gì.

Nhưng vẫn nói trái với lương tâm: "Tất nhiên Quận chúa rất đẹp."

Lương Minh Mẫn nghe nói như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Đột nhiên ôm lấy Trác Cính: "Vậy chàng có muốn ta không?"

Cả người Trác Chính cừng đơ, lại trợn to hai mắt.

Tiếp đó vội vàng đẩy Lương Minh Mẫn ra: "Quận chúa, ngươi đừng nói mê sảng."

Lương Minh Mẫn bị đẩy ra, lại thấy khuôn mặt đỏ thẩm của Trác Chính, còn tưởng rằng hắn ta đang xấu hổ.

Đưa tay sờ mặt, nắm cằm của hắn ta: "Trác Lang, hôm nay chàng theo ta đi."

Tiếp đó kiêu căng nói: "Chỉ cần làm cho ta hài lòng, ta sẽ để cho phụ vương nhận chàng làm con rể."

Giống như có thể đi đến vương phủ ở rể, là chuyện rất vinh hạnh vậy.

Trác Chính: “..." Có phải hắn ta còn đang nằm mơ không? Nếu không sao chuyện đang sợ này lại xảy ra.

Hắn ta đưa tay véo mạnh mình một cái.

Lương Minh Mẫn thấy bộ dạng này của hắn ta, còn tưởng rằng hắn ta vui mừng cho rằng đang nằm mơ.