Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 649




Đích muội đó của hắn ta là người rất nhỏ mọn, ngày đó bị Ngốc Ngốc cắn, lại bị Thời Khanh Lạc chèn ép, chắc chắn không bao giờ từ bỏ ý định trả thù.

Rồi hắn ta lại thầm mắng nàng ta, đúng là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.

Hắn ta cười nói: “Chuyện này ta sẽ bẩm với phụ vương, cho ngươi và Ngốc Ngốc một lời công đạo.”

Chỉ cần đầu óc của phụ vương không bị úng nước, trong lòng vẫn lấy đại nghiệp làm trọng, thì sẽ không vì việc của Lương Minh Mẫn mà làm khó hay đối phó với phu thê Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc đột nhiên hỏi: “Cẩm vương có thể phong ta làm Quận chúa sao? Có thể phong cho ngỗng của ta làm ngự tứ ngỗng vương sao?”

Lương Minh Vũ: “……”

Tươi cười trên mặt hắn ta đông cứng: “Việc này tất nhiên không được.”

Nếu phụ vương hắn ta có thể phong Quận chúa, vậy đâu còn là vương, là Hoàng đế mới đúng.

Ngự tứ ngỗng vương, tất nhiên cũng chỉ có Hoàng đế mới làm được.

Thời Khanh Lạc nhún vai: “Vậy chẳng phải rõ ràng rồi sao.”

“Trước mặt Quận chúa ta đã nói rồi, ta cũng muốn trở thành Quận chúa, như thế nàng ta sẽ không thể dùng thân phận áp chế và bắt nạt ta.”

“Nếu ngỗng của ta là ngự tứ ngỗng vương, được Hoàng đế ban cho kim bài miễn tử. Nếu Trân Bảo Quận chúa dám g.i.ế.c nó, dám hầm nó sẽ phạm đại tội khi quân.”

“Chỉ có như vậy, tính mạng của Ngốc Ngốc mới không bị uy hiếp.”

Nàng lại hỏi: “Thế tử, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”

Lương Minh Vũ: “……” Còn phải hỏi nữa sao! Tất nhiên là dâng hết cho Hoàng đế rồi.

Hứ, sao hắn ta có thể không hiểu lời bao biện của Thời Khanh Lạc được.

Nhưng những gì nàng nói rất có lý, đổi lại là người khác cũng sẽ đưa đến kinh thành thôi.

Rốt cuộc, chỉ có Hoàng đế mới có thể phong nàng là Quận chúa, phong Ngốc Ngốc là ngự tứ ngỗng vương.

Một khi phụ vương hắn ta vẫn chưa tạo phản, thì cũng không dám và không có quyền sắc phong cho Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc.

Trước đó Thời Khanh Lạc đã hiến rất nhiều kế sách cho Hoàng đế, còn dâng cả hạt giống ngô nhưng chẳng đòi hỏi công lao gì.

Lần này lại đưa giống khoai tây cao sản đến, muốn một chức Quận chúa không có thực quyền và cái danh ngự tứ ngỗng vương, tám chín phần mười là không vấn đề gì.

Hắn ta vô cùng hối hận khi đưa Lương Minh Mẫn đến huyện Hà Dương.

“Thời nương tử, chúng ta……”

Lương Minh Vũ vẫn muốn thuyết phục nhưng Thời Khanh Lạc đã ngăn lại.

“Ngươi không cần nói nữa, vì tính mạng của ta và ngỗng con, ta đã mạnh miệng khẳng định trước mặt Trân Quận chúa và tất cả mọi người, số khoai tây này chắc chắn sẽ được đưa tới kinh thành.”

Thái độ của nàng rất cứng rắn.

Việc đưa đến kinh thành, thật ra còn có nguyên nhân khác.

Chủ yếu nàng muốn mượn việc này, để mở rộng việc gieo trồng loại khoai tây cho năng suất cao ở Đại Lương, để đại đa số dân chúng không còn phải chịu cảnh đói khổ nữa.

Vừa hay có thể dùng Lương Minh Mẫn làm lá chắn, nàng hành động theo cảm tính đấy, thì làm sao?

Lương Minh Vũ thấy bộ dạng như nước đổ đầu vịt của nàng, bỗng nhớ lại những tin tức về nàng.

Đừng thấy Thời Khanh Lạc giống một thôn phụ mà lầm, thật ra nàng rất gan dạ, là kiểu người không sợ trời không sợ đất.



Hắn ta có thể thấy, Thời Khanh Lạc một lòng muốn đưa khoai tây đến kinh thành, cố ý muốn phân cao thấp với Lương Minh Mẫn.

Xem ra không cách nào thuyết phục được nàng, chỉ có thể dùng cách khác giữ khoai tây lại thôi.

Thế là hắn ta đành bất lực nói lời cáo từ, chuẩn bị viết một phong thư cấp tốc gửi cho phụ vương.

Lương Minh Vũ đi rồi.

Thời Khanh Lạc mới nói với Tiêu Hàn Tranh: “Chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ.”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Cẩm vương phủ sẽ không để yên cho chúng ta đưa khoai tây đến kinh thành đâu.”

“Cho nên chúng ta phải đánh bất ngờ, nhanh chóng chuyển khoai tây ra khỏi thành rồi đưa đến kinh thành, khiến bọn họ trở tay không kịp.”

Thời Khanh Lạc suy nghĩ: “Số khoai tây lần này sẽ do ta và Ngốc Ngốc hộ tống đến kinh thành.”

Về việc gieo trồng khoai tây như thế nào, vẫn cần đích thân nàng giải thích rõ ràng.

Hơn nữa nàng đích thân đi, cũng tiện cho Hoàng đế sắc phong.

Tiêu Hàn Tranh cũng biết để tiểu thê tử đi là tốt nhất.

Nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho sự an toàn của nàng: “Đi chuyến này nhất định sẽ rất nguy hiểm.”

“Không chỉ Cẩm vương, mà có thể còn có người của tiền triều và Cát quốc ra tay cướp khoai tây.”

Thời Khanh Lạc cười đáp: “Vậy chúng ta hãy đánh lạc hướng bọn họ.”

Trước đó, bọn họ không tính công khai việc khoai tây là lương thực cao sản nhưng chỉ cần phái người, hoặc đích thân bọn họ đưa đến kinh thành, người của Bắc Cương ở đây đều có thể đoán rằng thứ này không đơn giản.

Người thông minh có lẽ sẽ đoán được, đây là loại lương thực gì đó.

Cho nên có che giấu thì kết quả cũng vậy thôi, còn chẳng bằng công khai, ít ra bọn họ cũng được thanh danh tốt, để dân chúng ở huyện Hà Dương càng thêm coi trọng và che chở cho Ngốc Ngốc.

Tiêu Hàn Tranh cười hỏi: “Đánh lạc hướng thế nào?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Ngày mai hoặc ngày mốt, chàng phái một nhóm người hộ tống khoai tây giả đến kinh thành, trong các bao tải ấy chỉ chứa bùn đất thôi.”

“Đêm nay, muội và Ngốc Ngốc sẽ đưa theo số khoai tây thật lén ra khỏi huyện Hà Dương, rồi thẳng tiến đến kinh thành.”

“Không cần ai đi theo cả, muội sẽ đặt tất cả số khoai tây vào không gian, hành trang đơn giản đi tới kinh thành, như thế sẽ không bị ai cản đường.”

“Khi tới gần kinh thành, muội sẽ thuê một đội nhân mã, chất khoai tây lên xe rồi chuyển vào kinh.”

Nàng nhún vai: “Còn về việc chúng ta tránh được tai mắt, hoán đổi khoai tây thành bùn đất như thế nào, rồi một người một ngỗng làm sao vận chuyển số khoai tây đó đến kinh thành, thì hãy để những người kia ra sức tưởng tượng đi.”

“Nếu không xong, vẫn còn sư phụ gánh vác thay, hẳn sẽ có người cho rằng là sư phụ của ta đã làm phép giúp đỡ.”

Dọc đường đi nàng sẽ không để lộ, mỗi lần đến chỗ nghĩ chân nàng sẽ hóa trang rồi vào thành mua đồ ăn thức uống, buổi tối sẽ ngủ trong xe ngựa.

Bằng cách này, sẽ không có ai phát hiện nàng lên đường một mình.

Còn việc một mình nàng làm thế nào vận chuyển số khoai tây đó đến kinh thành, thì cứ để mọi người mặc sức mà tưởng tưởng đi.

Dù sao cũng không ai nghĩ tới nàng lại có một không gian chứa đồ, nếu biết sẽ càng thêm kiêng dè.

Nói tới cùng thì nếu theo cách này, bất cứ ai cũng sẽ cho rằng những việc xảy ra với nàng đều quá thần kì.

Lại liên tưởng đến sư phụ nàng là lão thần tiên, cơ hội có người dám công kích nàng sẽ càng nhỏ đi.

Người thời xưa đa phần đều tin chuyện quỷ thần, cộng thêm việc nàng đã nói cho lão thần tiên hiển linh. Cho nên, ngày càng có nhiều người tin, nàng có một vị sư phụ là lão thần tiên.